Chương
Nhưng … với những gì anh nói hôm nay, cô chợt nhận ra, có lẽ những kiến thức ít ỏi duy nhất mà cô biết về anh trước đây chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm của người đàn ông này mà thôi.
Trong khi Nguyễn Khánh Linh còn đang sửng sốt, người đàn ông bí ẩn ấy lại lên tiếng.
“Nếu cô đã muốn cảm ơn tôi, vậy hãy ngoan ngoãn viết xong câu chuyện này. Đối với tôi mà nói, đây mới chính là sự báo đáp lớn nhất của cô.”
“Không thành vấn đề.”
Nguyễn Khánh Linh đồng ý, nhưng trong khoảnh khắc cô cảm thấy trên mình đang mang một trọng trách lớn lao. Bởi vì bây giờ câu chuyện này không chỉ đảm nhậm hy vọng mà Gavin gửi gắm cô, mà còn là sự kỳ vọng của anh M.
Một lúc sau, người đàn ông ấy đột nhiên hỏi: “Còn nhớ lần trước ở Anh, cô đã nói gì với tôi không?”
Số lần nói chuyện giữa Nguyễn Khánh Linh và anh cộng lại cũng chỉ có mấy lần, sau khi nghĩ lại một chút cô liền nhớ ra, do đó bèn gật đầu, giữa hai hàng lông mày có chút hào hứng: “Đương nhiên là nhớ rồi. Lúc đó, tôi nói có cơ hội muốn đưa anh tới nơi ở của chồng tôi tham quan. Nếu anh ấy đồng ý thì có thể ở lại vài ngày. “
Nghĩ đến tòa Hamlet đó, Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức trở nên vô cùng phấn khích, thậm chí cô còn cảm thấy anh M nhất định cũng yêu thích Hamlet nhiều giống như cô, Nguyễn Khánh Linh rất chắc chắn điều đó.
Lúc này, Phạm Nhật Minh ở phía sau bức bình phong chợt mỉm cười, anh ngầm hiểu trong lòng, nói: “Được, tôi tin chồng cô nhất định sẽ đồng ý.”
“Ừ.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người chưa kéo dài được bao lâu thì người bí ẩn bất ngờ nhận được một cuộc gọi đến, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa họ.
“Thật xin lỗi, tôi tạm thời có việc, lần tới có thời gian tôi lại hẹn với cô.”bg-ssp-{height:px}
Người đàn ông bí ẩn nói.
“Được rồi, không sao cả.”
Nguyễn Khánh Linh bày tỏ sự thông cảm, dù gì thì người đàn ông ngồi đối diện với cô cũng là một doanh nhân thành đạt, ngày thường hẳn cũng vô cùng bận rộn. Anh ấy có thể giành thời gian hỏi thăm là cô đã rất vui rồi.
Vốn dĩ chỗ ngồi của Nguyễn Khánh Linh là ở bên ngoài nên sau khi hai người tạm biệt cô liền rời đi trước.
Chỉ là, khi cô đang đi qua hành lang, một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô.
Đợi một lúc nếu người bí ẩn đi ra từ đây. Không biết có thể…Nghĩ vậy, cô bèn bí mật núp trong góc chờ đợi, cô muốn nhìn xem anh M rốt cục trông như thế nào.
Một khi ý nghĩ này xuất hiện, nó giống như loài cỏ dại, cắm rễ sâu vào tâm trí Nguyễn Khánh Linh khiến cô không tài nào gạt đi được.
Do vậy, cô dứt khoát trốn vào một góc, định đợi người đàn ông bí ẩn kia đi ra để có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của người ấy.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh đã đợi rất lâu cũng không đợi được người bí ẩn đi ra.
Cô cau mày, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ.
Nguyễn Khánh Linh nhìn xung quanh một hồi. Không phải chứ! Từ phòng đó đến sảnh lớn chỉ có một lối đi này, nếu anh M muốn đi ra thì bắt buộc phải đi qua đây.
Tuy nhiên, cô đã đợi gần hai mươi phút rồi mà người ấy vẫn chưa đi ra.