Chương
Nguyễn Khánh Linh ôm Gỗ Mun trong vòng tay của mình rồi ngồi xuống ghế sofa.
Dụng cụ để cắt móng cho mèo tình cờ để trên bàn trà, cô lấy đồ cắt móng, đổi tư thế ôm Gỗ Mun, rồi cúi đầu nói chuyện với nó, như thể nó có thể hiểu được những gì cô nói vậy.
Phạm Nhật Minh đang ngồi bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ ôn nhu tập trung của cô. Trong ấn tượng của anh, dường như anh chưa từng thấy cô dịu dàng như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy, anh cảm thấy trên người của Nguyễn Khánh Linh phát ra tình mẫu tử rực rỡ, đẹp đẽ và chói lọi.
Thật là khiến anh ấy không nỡ chuyển tầm nhìn.
Rất nhanh sau đó, chú Hùng cầm hộp thuốc quay lại, nhìn thấy cặp đôi đặc biệt ân ái kia, trong lòng chợt cảm thấy xúc động, đáy mắt hơi ươn ướt.
Khi cậu chủ nhìn cô chủ, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và thưởng thức.
Chú Hùng biết, ông cuối cùng cũng có thể thực hiện được việc đã bàn giao với ông Phạm và bà Phạm ở trên trời rồi.
Ông đưa tay lau mắt, khóe miệng nở nụ cười, rồi bước tới.
Vừa đặt hộp thuốc lên bàn trà, Nguyễn Khánh Linh đã cắt xong móng chân cho Gỗ Mun rồi, sau đó tiếp tục, cô lại bế Lông Trắng lên. Giống như cách lúc nãy, rất nhanh đã cắt được móng cho nó.
Điều kỳ lạ là, hai chú mèo con này lúc nãy còn cào cấu những ai chạm vào nó, nhưng trong vòng tay của Nguyễn Khánh Linh, tự nhiên lại rất ngoan ngoãn, để cô ấy cắt móng cho chúng.
Chú Hùng cảm thấy rất khó tin.
Đặt hai con mèo xuống, Nguyễn Khánh Linh đứng dậy rửa tay, quay lại ngồi bên cạnh Phạm Nhật Minh, chuẩn bị bôi thuốc cho anh. Nhìn thấy cảnh tượng này, chú Hùng cảm thấy rất vui vẻ, nhanh chóng bí mật lui ra ngoài, đồng thời, để cho những người làm trong phòng khách cũng lùi ra để tạo không gian cho hai người họ.bg-ssp-{height:px}
Nguyễn Khánh Linh không để ý, lúc này cô đặt hết tâm trí mình lên vết thương trên cánh tay của Phạm Nhật Minh, không nhìn thấy được ánh mắt ấm áp mà anh đang hướng về mình.
“Cũng may là vết xước của anh không sâu lắm, chỉ cần sát trùng là không cần đến bệnh viện tiêm phòng nữa.”
Nguyễn Khánh Linh vừa nói vừa lau vết thương bằng cồn và bông gạc, anh bất động, dường như không cảm thấy đau.
Cô ấy lại nói: “Nếu sau này lại bị Gỗ Mun hay Lông Trắng cào một lần nữa thì anh nhớ, việc đầu tiên là phải đến bệnh viện khám xem, có biết chưa?”
Động tác của Nguyễn Khánh Linh rất nhanh chóng, cô băng bó cho Phạm Nhật Minh, nhưng lại không nghe thấy câu trả lời của anh.
Cô không khỏi hoài nghi, ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên có một nụ hôn bất chợt đặt xuống trên trán của cô.
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một hồi, cảm giác nơi vừa được hôn, nhanh chóng nóng lên.Ai ngờ, sau khi hôn cô, anh lại đứng dậy và rời đi.
Nguyễn Khánh Linh ôm đầu của mình, một lúc sau mới phản ứng lại, cô lắp bắp nói: “Anh… anh vừa lợi dụng tôi!”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh dừng bước chân lại, ánh mắt có phần hài hước: “Nếu như em cảm thấy không công bằng, có thể hôn lại.”
“…”
Sắc mặt Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đỏ bừng, không nói gì.Lúc này, Phạm Nhật Minh vẫn đang đứng tại chỗ không đi, nhìn có vẻ rất nghiêm túc, hình như anh đang chờ cô hôn trả lại.