Chương
Nguyễn Khánh Linh bị ánh mắt đầy ẩn ý của Hồ Phi nhìn chằm chằm thì có cảm giác sau lưng nổi cả da gà.
Tuy rằng tính cách của cô quả thực là người đền ơn đáp nghĩa, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc.
Đương nhiên cô biết rất rõ người đàn ông trước mắt này cuối cùng cũng có chút mục đích và cũng sẽ thật lòng muốn giúp cô.
Nói cho cùng, Nguyễn Khánh Linh chụp ảnh cho anh ấy quả thực có thể kiếm được tiền, nhưng đồng thời Hồ Phi cũng có thể kiếm được lời, chẳng phải sao? Hai người chẳng qua chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Anh ấy nói như vậy, cứ như anh ấy đã đơn phương bỏ ra rất nhiều cho cô vậy.
“Được, tôi biết rồi, tôi cũng chưa từng có ý muốn debut.”
Nguyễn Khánh Linh nói.
Xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không có tâm tư đâu mà tiếp tục chụp ảnh nữa.
Đúng lúc này, Hồ Phi nói với cô: “Hôm nay tạm thời không chụp ảnh nữa, đối tác bên kia tạm thời xảy ra chút chuyện, sau khi giải quyết ổn thỏa rồi sẽ liên hệ lại với chúng ta.”
“Vâng.”
Nguyễn Khánh Linh đang lo lắng vì không tìm được lý do để quay về, thế nhưng chẳng mấy chốc cô đã thu dọn xong đồ đạc của mình, sau đó tạm biệt Hồ Phi rồi về trước.
Trên đường về, đột nhiên cô nhớ ra Lăng Huyền đang nằm viện, thế nên cô tiện đường ghé vào thăm cô ấy.
Chỉ là, lúc cô đến phòng bệnh, Nguyễn Khánh Linh phát hiện trên bàn có đặt một bó hoa tươi rực rỡ, còn có vài quyển sách chưa mở, thậm chí trên giường Lăng Huyền còn đặt rất nhiều túi thú nhồi bông.
Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy những thứ này thì không khỏi nghi ngờ.bg-ssp-{height:px}
“Lăng Huyền, những thứ này là ai tặng thế? Sao cậu còn chưa mở ra?”
Lúc này, ánh mắt của Lăng Huyền hơi phức tạp, một lát sau cô ấy mới nhỏ giọng nói một cách không tình nguyện lắm: “Thẩm Lăng tặng.”
“Sao lại là anh ta?”
Nguyễn Khánh Linh không nhịn được thốt lên.
Cô cũng không có ý kiến gì với Thẩm Lăng, chủ yếu là nếu anh ta độc thân thì tốt, đằng này anh ta đã kết hôn vài năm rồi, hơn nữa khi đó còn là anh ta đề nghị chia tay với Lăng Huyền.
Bây giờ cảm thấy cuộc sống hôn nhân không được như ý thì muốn quay lại tìm Lăng Huyền.
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Nguyễn Khánh Linh nhìn mặt Lăng Huyền, cô biết trong lòng cô ấy cũng đang rất rối bời.
Lăng Huyền im lặng trong giây lát, giọng cô ấy kiên định: “Tớ sẽ trả hết đồ lại.”
“Là bởi vì anh ta chưa ly hôn sao?”
Đột nhiên Nguyễn Khánh Linh hỏi.
Lăng Huyền khựng lại, nhưng cô ấy không phủ nhận.
Thấy thế, Nguyễn Khánh Linh không khỏi thở dài một hơi, cô biết tính cách của Lăng Huyền, cô ấy sẽ không qua lại với một người đã có vợ, nhưng… nếu Thẩm Lăng thật sự ly hôn, vậy thì cô cũng không dám chắc Lăng Huyền còn có thể giữ được khoảng cách với Thẩm Lăng nữa hay không.