Chương
Lăng Huyền xem như lần đầu nhận thức được thế nào gọi là miệng chó không nhả được ra răng voi, bởi vậy cô không có mấy thiện cảm với Trần Hữu Nghị. Lúc này, nhan sắc anh tuấn cũng không thể cải thiện được hình tượng buồn nôn của anh ta trong lòng cô.
Trần Hữu Nghị chẳng thèm để ý tới sắc mặt của cô, dường như đã thành thói quen rồi. Anh nói : “Cái này cho cô này.” Nói rồi, ánh mắt anh quét lên người Lăng Huyền, cô vẫn giữ sắc mặt đầy hận thù như vậy.
Anh tiếp tục nói: “Nhìn bộ dạng bệnh tật này của cô, có lẽ vẫn phải nằm viện thêm mấy ngày đấy. Tôi sợ cô buồn chán nên mang cái này tới cho cô.”
Nói xong, anh lại cười cười, nói thêm một câu : “Không cần cảm ơn đâu.”
Dứt lời, Lăng Huyền chẳng thể cáu bẳn mà đáp lại được, bởi vì Trần Hữu Nghị thực sự nói đúng. Cô mới ở đây hai ngày mà đã cảm thấy toàn thân khó chịu. Bình thường nếu Nguyễn Khánh Linh không tới thăm, cô cảm thấy buồn chán muốn chết.
Có máy chơi game này ít nhất có thể giết chút thời gian.
Thế là Lăng Huyền rút điện thoại ra hỏi Trần Hữu Nghị : “Bao nhiêu tiền ? Tôi chuyển khoản cho anh.”
Ai ngờ được, Trần Hữu Nghị lướt nhìn cô một cái, trên mặt hiện ra nụ cười có chút giễu cợt : “Ai nói tôi cho cô? Chỉ cho cô mượn mấy hôm thôi, rồi sau đó cô phải trả lại tôi.”
“…”Lăng Huyền bị câu nói của anh ta chặn họng, miệng vừa mở ra định cãi nhưng lại không nói được câu gì.
Tên khốn này, loại đàn ông gì vậy ?
“Đồ keo kiệt!”
Lăng Huyền không nhịn được chửi thầm một câu, đầu cô bốc khói đen sì nhìn chằm chằm Trần Hữu Nghị. Tên này cũng cười híp mắt nhìn cô, tựa hồ như bị biểu cảm của cô làm cho buồn cười.bg-ssp-{height:px}
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh bị ghẻ lạnh đứng ở một bên, nhìn hai người họ nói chuyện với nhau, không nhịn được mà sụt sùi trong lòng.
Xem ra lúc cô không ở đây, quan hệ của Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền đã phát triển rất tốt, cần cố gắng hơn nữa.
Vì vậy, Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho Trần Hữu Nghị, cố gắng gượng cười nói với hai người họ : “Tớ đột nhiên nhớ ra ở nhà có bản thảo đang cần xử lý, hai người nói chuyện nhé, tớ về trước đây.”
“Tôi tiễn cô.”
Trần Hữu Nghị đề xuất nhưng bị Nguyễn Khánh Linh từ chối, cô quyết định gọi xe về nhà, không làm phiền hai người họ nói chuyện với nhau.
Nguyễn Khánh Linh đối với bạn bè thân thiết của mình thì chuyện gì cũng rất quan tâm.
Giống như chuyện lần này, bởi vì cô là người hiểu rõ Trần Hữu Nghị và cả Lăng Huyền, tuy rằng bình thường Trần Hữu Nghị cũng rất thích nói đùa, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ đi trêu ghẹo người khác, còn Lăng Huyền nếu bị trêu trọc sẽ đáp trả gấp đôi.
Nhưng theo như lúc nãy cô quan sát, phản ứng của hai người này đều có chút trái ngược hoàn toàn với ngày thường, nói không chừng, có ngọn lửa đang nhen nhóm giữa hai người họ.
Bây giờ, chỉ cần có thể giúp đem sự chú ý của Lăng Huyền chuyển từ Thẩm Lăng sang người khác, Nguyễn Khánh Linh đã mãn nguyện lắm rồi.
Ít nhất khi Lăng Huyền ở bên cạnh Trần Hữu Nghị, trên trán không hề hằn lên sự ưu tư. Riêng điều này cũng đủ để cô yên tâm giao Lăng Huyền cho Trần Hữu Nghị.