Sau một lát, Lê Tuấn buồn rầu ừ một tiếng. Anh ta cũng có đội chút mất mát, mặc dù bố anh ta không đồng ý nhưng ít nhất anh ta cũng có thể đi rút ra một ít tiền trước để giúp đỡ chuyện gấp của Khánh Linh.
Nhưng bây giờ thì rắc rối của tập đoàn nhà họ Nguyễn đã được giải quyết, mà anh ta lại không phải là người giúp đỡ cho Khánh Linh.
Trong lòng của Nguyễn Khánh Linh rất vui vẻ, cô không hề phát hiện sự khác thường của Lê Tuấn.
Sau khi cúp điện thoại thì cô vệ sinh rửa mặt rồi đi xuống lầu, chuẩn bị làm bữa sáng cho Phạm Nhật Minh.
Rắc rối của tập đoàn nhà họ Nguyễn đã giải quyết xong, trong lòng cô không còn chuyện gì gánh nặng nữa, cả người nhẹ nhõm thoải mái.
Khi Phạm Nhật Minh xuống lầu đã nhìn thấy hình bóng dịu dàng của Nguyễn Khánh Linh. Cô đi qua đi lại trong nhà bếp, bưng bữa sáng lên bàn ăn.
Lúc cô đi ra lần nữa thì cái đĩa trêи tay có vẻ rất nóng, còn cô thì cứ nóng lòng đi qua bàn ăn, vẫn luôn thổi thổi cái đĩa trong tay.
Anh không khỏi nhíu mày bước nhanh xuống lầu, giúp cô bưng cái đĩa trêи tay để lên bàn ăn. “Có bị phỏng không?
Nguyễn Khánh Linh thấy anh nhíu mày cứ tưởng là anh sắp tức giận, vô thức nói: "Không có, không bị phỏng chút nào cả!”
Nói xong, cô cười cười xoè bàn tay mình ra cho Phạm Nhật Minh xem: “Anh xem nè, không bị gì cả đúng không?
Gương mặt cô nở nụ cười nhẹ nhàng, cả gương mặt nhỏ nhắn toả sáng rạng rỡ, lại làm anh trong phút chốc chẳng thể nào rời mắt được. “Vui vẻ vậy sao?”
Phạm Nhật Minh không kim lòng được thả lỏng mặt mày, hỏi cô.
Nguyễn Khánh Linh tiếp tục bày chén đĩa lên bàn, giọng nói vui sướиɠ. “Đúng thể đó, chuyện của tập đoàn nhà họ Nguyễn đã được giải quyết xong rồi. “Thật vậy sao?” Vẻ mặt của Phạm Nhật Minh vẫn không có gì thay đổi. “Ừm, sáng nay bà nội gọi điện thoại tới nói có người đã đầu tư vào tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi!” Càng nói thì Nguyễn Khánh Linh lại càng vui vẻ hơn. Cô cười đến híp cả mắt, khi quay lại nhìn Phạm Nhật Minh, thì trong miệng không khỏi thở dài ra tiếng. “Mặc dù không biết người đó là ai nhưng tôi thật lòng muốn cảm ơn người ta thật đàng hoàng.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, đáy mắt ảnh lên ý cười nhàn nhạt: “Đúng là nên cảm ơn người ta đàng hoàngbg-ssp-{height:px}
Thời gian trôi qua rất nhanh, từ lúc người bí ẩn chi tiền đến nay đã qua ba ngày.
Nguyễn Khánh Linh lại nhận được một cuộc điện thoại, nhưng mà lần này, sau khi nhìn thấy tên người gọi tới hiển thị trêи màn hình thì lông mày của cô không khỏi xoắn lại. “Sao vậy?” Giọng nói của cô rất khó chịu. “Khánh Linh." Bố ở đầu dây bên kia, không, phải gọi là bố dượng. Nguyễn Mạnh Cường cười lên, giọng nói cực kỳ khách sáo: “Hôm nay con có rảnh không? Có thể tới trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Nguyễn một lần không?" "Có chuyện gì sao?" “Thì là việc liên quan đến chuyện đầu tư lần trước đó, chờ con tới thì bố sẽ nói rõ ràng với con."
Chẳng biết tại sao Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy giọng nói của ông ta luôn chất chứa ý tử nịnh nọt
Mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng cùng ngày hôm đó cô vẫn đến tập đoàn nhà họ Nguyễn. Sau khi đến tập đoàn nhà họ Nguyễn, trợ lý Văn Thanh của Nguyễn Mạnh Cường lễ phép dẫn cô vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sau khi vào phòng làm việc, Nguyễn Khánh Linh hơi khựng lại một chút.
Người trong phòng làm việc không ít hơn sáu người.
Cô quét mặt nhìn lần lượt từng người, phần lớn cũng đều là người quen. Nguyễn Mạnh Cường, mẹ kế Đặng Phượng, Nguyễn Khánh
Nga, trợ lý Văn Thanh, còn có hai người đàn ông khác.
Một người đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nhã nhặn, hình như tên là Trần Luân, là luật sư của tập đoàn nhà họ Nguyễn.
Nhưng còn một người khác... Nguyễn Khánh Linh nhìn kỹ anh ta, nhưng trong đầu lại không có một chút ấn tượng nào. “Khánh Linh tới rồi à!”
Nguyễn Mạnh Cường là người đầu tiên lên tiếng cười niềm nở đi tới đón Nguyễn Khánh Linh vào trong.
Ngay lúc tay của ông ta còn chưa kịp chạm vào người cô thì Nguyễn Khánh Linh đã lách người tránh đi, tự giác đi tới ngồi xuống chỗ trống trêи ghế sô pha, cô lạnh lùng nói: "Có chuyện gì không?”
Nguyễn Mạnh Cường bị né như tà tất nhiên cũng xấu hổ và tức giận, nhưng bây giờ đang có người ngoài ở đây, ông ta cũng không tiện nổi giận, đành phải ấm ức rút tay về, tiếp tục đi tới trước mặt Khánh Linh, cười nói. "Khánh Linh, để bố giới thiệu với con một chút. Ông ta lấy tay chỉ về phía người đàn ông xa lạ kia: "Đây là Thanh Duy, trợ lý của người góp vốn.