Chương
Nguyễn Khánh Linh nhìn tủ kiếng măng sét cài áo sơmi trong quầy.
Trong đó có một đôi lập tức hấp dẫn ánh mắt của cô.
Dưới ánh đèn ấm áp, một đôi măng sét cài áo sơ mi ở trung tâm, trông đặc biệt quý phái và độc đáo. Xung quanh khuy áo, chỉ trang trí bằng một chuỗi đá đen tinh xảo, vừa khiêm tốn vừa lộ vẻ xa hoa.
Dường như là ngay từ ánh mắt đầu tiên, Nguyễn Khánh Linh đã cảm thấy cái này và khí chất của Phạm Nhật Minh vô cùng xứng đôi.
Cô liếc nhìn giá tiền, gần mười bảy triệu. Tuy rằng Nguyễn Khánh Linh rất tiếc tiền, nhưng vì muốn khiến Phạm Nhật Minh biết mình vẫn có ý bày tỏ với anh, cho nên đã mua nó. Người bán hàng gói lại, đưa cho Nguyễn Khánh Linh.
“Đi thong thả.”
Nguyễn Khánh Linh cầm túi quà tặng, rời khỏi cửa hàng quần áo nam.
Cô lại đi dạo trong trung tâm thương mại một chút, nhưng đi dạo một vòng, phát hiện không có gì, dứt khoát trực tiếp đi tới công ty của Phạm Nhật Minh.
Dù thế nào cô cũng phải cùng anh đi ăn cơm chiều, vừa vặn lúc này đi tìm anh, đến lúc đó có thể cùng nhau đi.
Đến tập đoàn nhà họ Phạm, mọi người trong công ty thấy Nguyễn Khánh Linh, đều chào cô một cái. Điều này cũng khiến cho cô vừa vui mừng mà vừa sợ hãi, chỉ có thể lúng túng cười cười, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Phạm Nhật Minh.
Chỉ là, ngoài cửa trợ lý nói cho cô biết, Phạm Nhật Minh đang họp.
Vốn dĩ Nguyễn Khánh Linh nghĩ, nếu anh đang họp, vậy ở trong phòng nghỉ ngơi chờ anh một chút vậy.bg-ssp-{height:px}
Có điều Phạm Nhật Minh đang họp? Nguyễn Khánh Linh hết sức tò mò, lúc anh họp sẽ có dáng vẻ như thế nào. Vì vậy lại bật thốt lên: “Anh ấy họp ở đâu, tôi có thể đến đó nhìn không?”
Trợ lý nghe cô nói như vậy, cũng không có từ chối, gật đầu nói: “Có thể, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi qua?”
“Được, cảm ơn.”
Vì vậy, trợ lý dẫn Nguyễn Khánh Linh đi vào trong thang máy, nơi họp ở tầng trên cùng của công ty.
Trợ lý đưa Nguyễn Khánh Linh tới bên ngoài phòng họp, đứng đợi sau lưng cô.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh liếc mắt liền nhìn thấy Phạm Nhật Minh đang ngồi ở giữa.
Đối diện với phòng họp chính là một cửa sổ sát đất to lớn, bàn hội nghị là hình chữ nhật, vị trí giữa quay ra cửa chính, là nơi nhân viên đang báo cáo. Mà tới gần vị trí chính giữa phía sau, cũng chính là vị trí center hay được nhắc tới, Phạm Nhật Minh đang ngồi ở phía trên.
Anh cởi áo khoác tây trang phía ngoài ra, mặc áo sơ mi màu trắng hiếm thấy, vẫn như cũ là quần tây trang màu đen.
Áo sơ mi trắng mặc trên người anh cũng không có làm dịu đi khí chất trên người anh, ngược lại bởi vì gò má tuấn tú lạnh lùng của Phạm Nhật Minh, càng hiện lên vẻ ưu nhã cao quý, thậm chí nhìn kỹ còn có cảm giác thân sĩ quý tộc Anh quốc.
Nguyễn Khánh Linh chợt có chút động lòng, cô cảm thán, không nói những thứ khác, tướng mạo của Phạm Nhật Minh thực sự là tuyệt nhất.
Cô đột nhiên có chút hiểu rõ, vì sao cô Khả Như kia, lúc nhìn thấy Phạm Nhật Minh, lại không nhúc nhích nổi, thậm chí còn không tiếc tự hạ mình xuống, đuổi tới nhà bọn họ.