Chương
Cô nghĩ một chút, lại cảm thấy chắc chắn người ta sẽ không biết cô. Dù sao sau khi cô sinh ra, mẹ cũng qua đời, cho nên, cô sẽ không thể quen biết bất cứ người nào có liên quan đến mẹ của cô.
Thật sự giống như, sau khi mẹ cô chết, tất cả những mối liên quan trực tiếp giữa cô và mẹ cô đều biến mất. Giữa hai người có một lỗ hổng như vậy, không ai biết ai, càng sẽ không hiểu ai, cho dù hai người là mối quan hệ máu mủ ruột thịt thân thuộc nhất.
Nhưng mà, điều khiến Nguyễn Khánh Linh ngoài ý muốn chính là, Phạm Nhật Minh gật gật đầu.
“Ừm, em không biết bà ấy, nhưng bà ấy biết em. Khi mẹ em nhập viện một tháng, trước khi mẹ em sinh em ra, bà ấy là ý tá chăm sóc mẹ em, cũng là bạn cũ của bà. Năm đó mối quan hệ của hai người không được bình thường, có lẽ là cũng biết một số chuyện có liên quan tới việc mẹ em khó sinh.” Giọng nói của Phạm Nhật Minh vừa dứt, Nguyễn Khánh Linh không nói gì thêm.
Tâm trạng của cô bắt đầu trở nên nặng nề.
Giống như là miệng vết thương ở trong lòng cô đã kết vảy lại lần nữa bị xé rách, từng cơn đau đớn kéo đến, mà trên thực tế, miệng vết thương này cũng chưa từng kết vảy, chỉ là chính Nguyễn Khánh Linh tự giấu vết thương này ở một nơi thật sâu, tới khi nó lại xuất hiện một lần nữa, sẽ đau đớn hơn lúc ban đầu gấp hai lần.
Lúc này, đèn xanh ở ngã tư đường sáng lên, xe tiếp tục đi về phía trước.
Chẳng qua, so với sự yên tĩnh vừa rồi, lúc này trong xe lại tràn ngập một bầu không khí đau buồn.
Hai người đi vào nhà hàng, Phạm Nhật Minh nhìn ra được Nguyễn Khánh Linh cũng không có tâm trạng ăn uống gì.
Anh có chút hối hận, có lẽ nên đợi sau khi ăn cơm với cô xong rồi nói với cô chuyện y tá mới đúng, bây giờ cô gái này đang đau lòng đến mức không thể ăn ngon.
Nhưng Phạm Nhật Minh cũng không lên tiếng quấy rầy Nguyễn Khánh Linh, mọi người đều là người trưởng thành rồi, dưới tình huống như vậy, anh sẽ không chủ động an ủi cô, mỗi người đều có nỗi đau của mình, luôn cần tự mình bình tĩnh nguôi ngoai.
Người khác chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ mà thôi.bg-ssp-{height:px}
Vì thế, bữa cơm này được ăn xong rất nhanh trong bầu không khí yên lặng.
Nguyễn Khánh Linh đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, không chú ý tới, trong bữa ăn Phạm Nhật Minh gắp thức ăn cho cô rất nhiều lần, nếu không phải anh chủ động gắp đồ ăn cho cô, có lẽ cô sẽ chỉ ăn mỗi cơm trắng.
“Đi thôi, tôi đưa em đi gặp bà ấy.”
Phạm Nhật Minh nói với Nguyễn Khánh Linh, cô gái gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh.
Bởi vì vừa rồi khi Nguyễn Khánh Linh đang ăn cơm, toàn bộ quá trình cô đều cúi thấp đầu, cho nên anh cũng thấy không rõ biểu cảm trên mặt cô lắm. Nhưng lúc này, khi cô ngẩng đầu lên, Phạm Nhật Minh thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt cô, lông mày anh lập tức nhăn lại, giữa mày phức tạp, còn kèm theo một chút đau lòng.
Chỉ thấy lúc này toàn bộ hốc mắt cô đều đỏ bừng, khi cô nhìn anh, giống như là con thỏ con bị bắt nạt, ấm ức lại đáng thương.
Lúc này trong lòng Phạm Nhật Minh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là ôm cô vào trong lòng.
Mà anh cũng thật sự làm như vậy, Phạm Nhật Minh nhờ người lấy xe đến trước cửa nhà hàng, khi đang đi ra cửa, anh duỗi tay kéo Nguyễn Nhật Linh vào trong lòng ngực mình, cô theo bản năng muốn phản kháng.
Anh rũ mắt xuống, yên lặng nhìn cô, âm thanh có chút bá đạo: “Bên ngoài lạnh lẽo, hai người ôm nhau sẽ ấm áp hơn một chút.”