Chương
Thậm chí ngay cả khi chân tướng sự thật sắp lộ ra hoàn toàn, bà ta vẫn cố gắng bảo vệ con gái của mình, không muốn để cô ta biết được chân tướng của sự việc, càng không muốn để cho cô ta cảm thấy hổ thẹn. Phó viện trưởng Trương thà đem phần áy náy thống khổ này chôn chặt trong đáy lòng mình cũng không muốn để con gái phải gánh chịu.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Nguyễn Khánh Linh lập tức có thể lý giải được tất cả những hành động của Phó viện trưởng Trương.
Cô thu hồi lại ánh mắt, chủ động nắm lấy tay Phạm Nhật Minh, giống như là làm như vậy có thể mang lại cho cô sự tự tin.
Nguyễn Khánh Linh từ từ mở miệng: “Tôi sẽ không tố cáo bà, cũng không cần bà phải ra mặt làm chứng, thế nhưng tôi sẽ không tha thứ cho bà.”
Nói xong, cô không để ý đến phản ứng của Phó viện trưởng Trương, kéo Phạm Nhật Minh rời đi.
Đối với lựa chọn này của cô, không chỉ Phạm Nhật Minh mà cả Phó viện trưởng Trương cũng khó có thể tin được.
Bà ta sững sờ ngồi trên xe lăn, nhìn bóng lưng của hai người cho đến khi khuất hẳn không nhìn thấy nữa, bà ta mới đau khổ bật khóc thành tiếng, giống như là muốn trút hết toàn bộ những cảm xúc tội lỗi đó mà bà ta đã cất giấu trong tim mình trong những năm qua ra ngoài.
Sau khi rời khỏi nhà của Phó viện trưởng Trương, Phạm Nhật Minh trở tay nắm lấy tay Nguyễn Khánh Linh.
Anh nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một khúc này, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, cuối cùng tất cả đều biến thành sự tán thưởng đối với cô. Có thể nói rằng để đưa ra quyết định hôm nay, Nguyễn Khánh Linh thật sự rất giỏi, nếu đổi lại là anh, có lẽ cũng chưa hẳn có thể làm được.
Cần có tấm lòng lương thiện như thế nào thì mới có thể đối xử với kẻ thù đã làm hại đến người nhà mình như thế, làm theo lẽ phải, không có so đo gì.
Trước khi lên xe, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên dừng lại, cô kéo Phạm Nhật Minh lại, đối mặt với anh, nói: “Phạm Nhật Minh, chuyện của mẹ tôi, tôi không muốn Phó viện trưởng Trương có liên quan vào. Anh có thể giúp tôi lấy lại tập đoàn nhà họ Nguyễn, sau đó biến nó thành của người nhà họ Lâm một lần nữa được không? Đó là của ông ngoại tôi để lại, cũng là của mẹ tôi…”
Có lẽ là bởi vì đã khóc, nên âm thanh của người phụ nữ hơi trầm, mang theo tiếng khàn làm người ta đau lòng.bg-ssp-{height:px}
Phạm Nhật Minh không chút do dự gật đầu: “Được, tôi đồng ý với em.”
Nguyễn Khánh Linh cảm kích nhìn anh: “Cảm ơn anh, nếu như có việc gì cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.”
“Được rồi.”
Phạm Nhật Minh nhìn người phụ nữ trước mặt, mỉm cười gật đầu.
Ngày thứ hai, bây giờ là lúc để hẹn thời gian gặp mặt Hách Huy Hoàng.
Nguyễn Khánh Linh đi đến công ty giải trí Big Fish, cô nhìn những tòa nhà cao ngất ngưởng giữa trời xanh nhưng lại không hề kinh ngạc, dù sao thì đây cũng là công ty giải trí chiếm hơn nửa của ngành giải trí, trụ sở lớn như vậy cũng không có gì là lạ.
Nguyễn Khánh Linh đi thẳng tới phòng làm việc của Hách Huy Hoàng, và anh ta đã ngồi ở đó chờ sẵn.
Anh ta nhìn vị khách trước mặt mình, mỉm cười rồi đứng dậy chào hỏi Nguyễn Khánh Linh.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha.
“Trước khi ký hợp đồng, tôi muốn biết một chút, không biết là cô Nguyễn có mong chờ điều gì về tương lai của một ngôi sao không?” Hách Huy Hoàng hỏi.