Chương
Nguyễn Mạnh Cường rời đi. Đến trước cửa, ông ta hỏi cảnh sát: “Người bị hại ở đây? Tôi có thể nói với cậu ta mấy câu không?”
Cảnh sát gật đầu đồng ý. Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, chẳng qua lúc trước Nguyễn Mạnh Cường là người nhà của nạn nhân, bây giờ lại biến thành người nhà của bị cáo. Nguyễn Mạnh Cường nhất thời cảm thấy mệt mỏi.
Lúc gặp Trình Nam, ông ta hoảng sợ. Hôm qua gặp tên nhóc này, mặc dù cậu ta trông ẻo lả, nhưng mặt mũi vẫn không tồi. Bây giờ gặp lại, gương mặt cậu ta tràn đầy vết thương, thậm chí vết thương còn rất đa dạng. Gương mặt của cậu ta đã hoàn toàn bị hủy hoại đúng như lời cảnh sát nói.
Con ngươi trong mắt Nguyễn Mạnh Cường co rụt lại. Ông ta tiến lên há miệng thật lâu, muốn nói xin lỗi mà không nói nên lời. Rõ ràng người đàn ông này mới là con ác quỷ làm tổn thương con gái mình, nhưng bây giờ chính vì Đặng Phượng tự cho là thông minh, dẫn tới họ rơi vào bị động.
Thấy ông ta lại đây, Trình Nam đứng bật dậy, hung tợn nhìn ông ta, nguyền rủa: “Các người làm hại tôi đến nước này, sẽ mau chóng bị báo ứng! Tôi sẽ cho các người tự nuốt trái đắng!”
Nghe vậy, Nguyễn Mạnh Cường vẫn không thể vượt qua chướng ngại tâm lý. Ông ta trừng mắt, hung ác nói: “Mày có tư cách gì nói như thế? Chẳng lẽ mày không biết tại sao vợ tao lại thuê người đánh mày sao? Rốt cuộc kẻ đáng chết nhất là ai?”
Ai ngờ Trình Nam lại bình tĩnh, nhếch môi cười như thể nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Nếu ông ước tôi chết sớm thì còn gặp tôi làm gì? Không mau cút đi!”
Trình Nam biết lý do Nguyễn Mạnh Cường đến đây gặp mình. Anh ta có lòng tin, cũng có át chủ bài. Mặc dù cái giá phải trả là bị hủy dung quá lớn, nhưng đây cũng là chỗ dựa vững chắc khiến anh ta có thể thẳng lưng trước mặt người nhà họ Nguyễn. Cuối cùng anh ta không cần phải mặt dày lấy lòng họ, phải đổi thành họ nịnh bợ mình mới đúng!
Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Mạnh Cường bỗng thay đổi, cuối cùng nhớ tới mục đích của mình. Nhưng nhìn gương mặt bị hủy dung của anh ta, trong lòng ông ta đấu tranh tâm lý thật lâu, mới chậm rãi lên tiếng nhượng bộ: “Tôi rất áy náy vì cậu bị thương, cũng vì sự đau khổ mà vợ tôi mang đến cho cậu. Tôi xin nói lời xin lỗi cậu, cũng mong cậu có thể nhẹ tay một chút. Bà ấy quá yêu thương Khánh Nga nên mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Song Trình Nam chỉ bật cười âm u, hỏi: “Là vì Nguyễn Khánh Nga ư?”
Nguyễn Mạnh Cường gật đầu. Không hiểu sao ông ta lại cảm thấy nụ cười của Trình Nam có phần đáng sợ. Trình Nam bỗng bước đến bên cạnh ông ta, kề sát tai ông ta thì thầm: “Ông cho rằng tại sao tôi lại kiên quyết muốn khởi tố các ông? Âm thầm giải hòa chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
“Cậu có ý gì?”bg-ssp-{height:px}
Sắc mặt Nguyễn Mạnh Cường chợt thay đổi, nhìn chằm chằm gương mặt Trình Nam.
Trình Nam cười đắc ý, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe được: “Tôi đã nói rồi, ông van xin tôi cũng vô ích. Trừ phi con gái ông đích thân tới đây van xin tôi, không thì đừng bàn nữa, ông hiểu chưa?”
“Thằng khốn khiếp này! Mày có còn là con người không hả?”
Cậu ta mới làm chuyện như vậy với Khánh Nga, thế mà còn vọng tưởng Khánh Nga van xin cậu ta! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Nguyễn Mạnh Cường nổi nóng, không muốn tiếp tục đàm phán với anh ta, xoay người muốn rời đi. Lúc này, ông ta nghe thấy giọng nói nhàn nhã của Trình Nam vang lên: “Ông không đồng ý cũng chẳng sao, vậy thì chúng ta gặp nhau trên tòa đi.”
Nghe vậy, Nguyễn Mạnh Cường bỗng khựng lại, sắc mặt càng khó coi, nhanh chân rời đi.
Trong đại sảnh đồn cảnh sát, Nguyễn Khánh Nga vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Không biết cô ta đã chờ bao lâu, vất vả lắm mới thấy bố mình đi ra, cô ta lại nhìn ra đằng sau, không thấy mẹ mình đi cùng. Trái tim cô ta không khỏi lạnh buốt. Cô ta run giọng hỏi: “Bố ơi, mẹ đâu? Sao mẹ không đi cùng bố?”
Nguyễn Mạnh Cường không trả lời. Thấy sắc mặt ông ta rất kém cỏi, Nguyễn Khánh Nga chưa bao giờ sợ trời sợ đất, nhưng lần này trực giác mách bảo cô ta rằng thật sự đã xảy ra chuyện, không thì vẻ mặt của bố mình sẽ không như thế.
“Bố, rốt cuộc là sao vậy?” Nguyễn Khánh Nga lại sốt ruột hỏi.
Cô ta bỗng thấy đôi mắt bố đỏ ngầu, khàn giọng nói: “Khánh Nga, là bố vô dụng…”