Chương
Phạm Nhật Minh vốn đã trông rất đẹp trai, anh lại mỉm cười, cứ như thể trong một mùa đông băng tuyết ngập trời, liền lập tức biến đổi thành mùa xuân hoa nở ấm áp vậy.
“Nguyễn Khánh Linh, mày đang suy nghĩ gì vậy? Mau đi ngủ cho tao đi.”
Nguyễn Khánh Linh cố ý dùng chăn che đầu lại, nhưng lúc này hai má của cô lại bắt đầu hơi ửng đỏ lên.
Trong đầu luôn không thể khống chế mà hiện ra khuôn mặt của người đàn ông, còn có cả giọng nói từ tính gợi cảm của anh, trong lúc nhất thời lại bao quanh lấy tâm trí của cô, làm thế nào cũng không thể gạt đi được.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm rất lớn.
Tựa như trên mặt đất vang lên một tiếng sấm sét, ánh sáng của tia chớp phút chốc chiếu sáng căn phòng của Nguyễn Khánh Linh, rất nhanh lại trở nên tối sầm lại.
Trong đầu của Nguyễn Khánh Linh lúc này mới tỉnh táo hơn một chút, cùng với tiếng sấm vang lên, nhịp tim của cô dần dần gia tăng tốc độ, có chút căng thẳng.
Cô không biết tại sao, dường như tiếng sấm bên ngoài của ngày hôm nay nghe có chút không ổn lắm, tiếng vang sao lại lớn thế này?
Rất nhanh, bên ngoài liền ào ào đổ cơn mưa to, cùng lúc đó, còn kèm theo tiếng gió rú rít.
Trông giống như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt, từ trong cổ họng của mình phát ra những âm thanh đáng sợ.
Tiếng sấm còn vang dội vừa rồi, lúc này cũng biến thành tiếng sấm rền thì thào, tuy rằng âm thanh không còn vang dội như trước, nhưng so với trước kia lại còn đáng sợ hơn, trông giống như con sư tử bị chụp đầu lại, không ngừng phát ra tiếng gào thét, nhưng lại trầm thấp, còn chưa đạt đến điểm bùng phát, dường như đang lấy sức chờ phát động.
Nguyễn Khánh Linh không khỏi trở nên căng thẳng.bg-ssp-{height:px}
Giờ phút này, cô đã không còn có ý muốn ngủ nữa.
Trong bóng tối, cô dường như nghe thấy có chuyển động trong phòng, nhưng khi cô cẩn thận lắng nghe, thì lại không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Nguyễn Khánh Linh bị dọa tới mức vô cùng sợ hãi, cô lập tức liên tưởng đến những tình tiết trong phim kinh dị trước đây mà mình đã từng xem qua, trong số đó có một bộ phim giống hệt với tình tiết bây giờ.
Cuối cùng sẽ có một bàn tay từ dưới gầm giường của nữ chính từ từ duỗi ra, đôi bàn tay đẫm máu, rồi sau đó từng chút một leo lên giường của cô ấy, những ngón tay lạnh lẽo và nhờn nhớt, bỗng chốc nắm lấy mắt cá chân của cô ấy, kéo cả người cô ấy xuống dưới gầm giường…
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Cho dù là bên ngoài trời đang đổ cơn mưa tầm tã, nhưng tiếng gõ cửa đó vẫn rõ ràng lọt vào tai của Nguyễn Khánh Linh, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi.
Ai đó đang gõ cửa ở bên ngoài.
Còn ai sẽ đến gõ cửa vào lúc này đây?
Nguyễn Khánh Linh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, người gõ cửa bên ngoài thấy vẫn không nhận được phản ứng của cô, dường như bắt đầu không kiên nhẫn, tiếng gõ cửa cũng càng trở nên dồn dập và nặng nề.
Lúc này, bên ngoài có một tia sấm sét đột nhiên rọi sáng vào khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Khánh Linh.
Cô không dám nhìn nữa, cũng không dám nghĩ tới nữa, một mạch chui đầu vào trong chăn, co rúm người lại, không dám tiếp tục nghe động tĩnh bên ngoài.