Chương
Anh ta cầm hai bản hợp đồng rồi đưa cho mỗi người một bản.
“Đây là bản hợp đồng hợp tác với Versace, Hà San, trước đây cô đã từng ký rồi nên chắc tôi cũng không cần phải giải thích cặn kẽ nữa đâu nhỉ?” Hách Huy Hoàng nói.
Phó Hà San gật đầu nhưng ánh mắt thì luôn nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng ở trước mặt Nguyễn Khánh Linh. Cô ta thấy bản hợp đồng đó giống hệt của mình thì không nhịn được mà hỏi: “Tổng giám đốc Hoàng, anh để cô ta ký hợp đồng với Versace thật à?”
Khi thấy Hách Huy Hoàng gật đầu thì vẻ mặt của cô ta thay đổi trong nháy mắt, phải cố gắng lắm cô ta mới kiềm chế được cơn tức giận đang trào dâng trong lòng rồi nặn ra một nụ cười mà hỏi: “Tổng giám đốc Hoàng, anh có nhầm không vậy? Cô ta mới tới công ty cùng lắm là một tháng thôi mà? Người mẫu có tư cách ký hợp đồng với Versace ít nhất cũng phải có năm năm kinh nghiệm trong nghề, sao cô ta có thể…”
Nhưng cô ta còn chưa nói xong thì Hách Huy Hoàng đã cắt ngang lời cô ta bằng giọng nhàn nhạt: “Đây không phải quyết định của tôi. Người phụ trách Versace đã đích thân gửi email cho tôi và chỉ định Khánh Linh làm đại sứ thương hiệu của họ.”
“Gì… gì cơ?” Bấy giờ trên mặt Phó Hà San tràn ngập vẻ kinh sợ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hách Huy Hoàng hoàn toàn không ngờ rằng Nguyễn Khánh Linh chỉ vừa mới tham gia sàn catwalk đầu tiên mà đã có thể đem lại cho anh ta sự vui mừng lớn như vậy.
Tiếp đó, Hách Huy Hoàng chỉ giải thích một cách qua loa đại khái về bản hợp đồng này cho Nguyễn Khánh Linh rồi lại quay sang nói với Phó Hà San đang ngồi bên cạnh: “Hà San, cô hợp tác với Versace cũng lâu rồi nên sau này cô nhớ phải giúp đỡ Khánh Linh nhiều hơn đấy nhé.”
Bấy giờ, bàn tay đang giấu trong tay áo của Phó Hà San sẽ siết lại, móng tay khảm sâu vào trong da thịt nhưng trên mặt cô ta vẫn là nụ cười vô cùng dịu dàng: “Dĩ nhiên rồi.”
Chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy nụ cười đó của Phó Hà San thì Nguyễn Khánh Linh lại sợ đến mức nổi hết da gà da vịt lên. Sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi, Hách Huy Hoàng chuyển thẳng tiền catwalk cho Nguyễn Khánh Linh và Phó Hà San rồi hai người cùng đi ra ngoài. Nguyễn Khánh Linh đi trước còn Phó Hà San đi sau.
Nguyễn Khánh Linh không để ý lắm, thật ra bây giờ trong lòng cô đang cảm thấy rất vui vì ít ra cô cũng có thể trả lại tiền cho Phạm Nhật Minh được rồi. Mặc dù mới chỉ có một phần nhưng dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
Cô hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ đang đứng phía sau đang nhìn mình bằng ánh mắt có phần nham hiểm.
Từ phòng làm việc của Hách Huy Hoàng phải đi qua một hành lang rất dài, sau đó xuống cầu thang rồi mới đến văn phòng làm việc lớn.
Ngay khi cô đang bước xuống bậc thang thì đột nhiên cô bị ai đó ra sức đẩy một cái từ phía sau. Cô không phản ứng kịp, thậm chí còn không kịp nắm lấy lan can nên cả người bị mất trọng tâm rồi lăn xuống bên dưới.
Lúc lăn xuống, Nguyễn Khánh Linh cảm nhận được sự đau đớn mà cả đời này cô chưa từng trải qua…
Cả cơ thể cô như một cỗ máy xoắn vào nhau, vào giây phút đó, cuối cùng thì cô cũng sâu sắc cảm nhận được thế nào gọi là sống không bằng chết, nhưng chỉ một lát sau, đầu cô nện xuống bậc thềm rồi chìm vào hôn mê.
Phó Hà San đứng trên cao nhìn cô gái mà chính tay mình vừa đẩy xuống, trán bê bết máu mà ánh mắt của cô ta không hề có một tia hoang mang, lo sợ mà ngược lại còn tràn ngập sự sảng khoái khi trả được thù.
Cô ta liếc mắt nhìn Nguyễn Khánh Linh thêm lần nữa như thể đang nhìn một người chết vậy.
“Hừ, để xem cô còn làm tôi ngứa mắt như thế nào nữa.”
Sau khi Phó Hà San rời đi chưa được vài phút thì đúng lúc Gavin đến công ty để tìm bạn. Lúc anh ta đi ngang qua đoạn hành lang dài thì thấy ở phía xa có một bóng người đang nằm cuộn tròn ở đó nên đến gần nhìn xem, vừa nhìn thấy mặt người đang nằm trên mặt đất thì sắc mặt anh ta thay đổi một cách đột ngột,