Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 538

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cô chắc có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này trước đây, vì vậy nên cô đã thử chạm vào nó.

Nguyễn Khánh Linh nghe giọng nói dịu dàng không gì sánh được của anh, trong lòng nặng nề. Ngay lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tới tất cả mọi lo âu dường như đều bị thổi bay.

Cuối cùng cô cũng mỉm cười, tựa đầu vào ngực Phạm Nhật Minh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Trong lòng cô cũng dần bình yên.

“Em đã trở về rồi, thật tốt quá.”

Nguyễn Khánh Linh không khỏi thở dài, chỉ là hôn mê thời gian khá lâu lại không nói chuyện khi cô nói giọng vẫn còn nghẹn ngào.

Phạm Nhật Minh đưa tay lên đầu cô: “Em đói không? Anh cho người chuẩn bị bữa ăn cho em được không?”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu.

Phạm Nhật Minh nói với người làm bưng cháo lên.

Nguyễn Khánh Linh chỉ muốn tự mình ăn cháo, nhưng Phạm Nhật Minh không nghĩ vậy. Anh ôm cô vào lòng, một tay cầm bát cháo tay còn lại thì cầm thìa muốn đút cho cô.

Nguyễn Khánh Linh sững sờ hai giây, nhưng cũng không có từ chối cô há miệng ăn cháo anh đút cho.

Cô yên tĩnh ăn cháo, anh nhìn cô mà lòng trào dâng trước đây chưa từng thấy.

Sau lần này, Phạm Nhật Minh đã biết rõ vị trí của Nguyễn Khánh Linh trong lòng mình, nếu như lại để mất cô thêm lần nữa anh thật sự sẽ phát điên lên mất.

Vậy nên, Nguyễn Khánh Linh, em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, nếu không lần sau anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa …

Nguyễn Khánh Linh bị Phạm Nhật Minh nhìn đến ngượng ngùng, vành tai hơi đỏ lên, trầm giọng hỏi: “Sao anh lại nhìn em hoài vậy?”

Phạm Nhật Minh không nói gì, nhưng trên mặt thoáng hiện lên nụ cười.

Nguyễn Khánh Linh ngẩn ngơ, sau khi cô tỉnh dậy trên mặt anh vẫn luôn tươi cười.

Trước kia Phạm Nhật Minh không như vậy.

Nhưng mà, anh như vậy lại khiến tim cô đập nhanh một cách khó hiểu.

Cô bị nhìn như vậy thực sự xấu hổ quá, Nguyễn Khánh Linh lấy tay đưa lên trên mắt anh: “Anh, không được phép nhìn em nữa.”

Nhìn thấy cô đáng yêu và buồn cười như vậy, Phạm Nhật Minh cúi đầu khẽ cười.

Anh lại nắm lấy tay cô, cưng chiều nói: “Được rồi, anh sẽ không nhìn em nữa.”

Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới thôi, bên tai cô vẫn còn ửng đỏ nhưng lại giả bộ bình tĩnh ăn cháo.

Cô đã sớm no rồi, Phạm Nhật Minh ra lệnh cho người làm bưng cháo đi.

Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cô nhìn Phạm Nhật Minh rồi nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Hửm?”

“Khi em bị nhốt, em vô tình gặp một bác sĩ tên là Vương Bình, anh… chắc là biết ông ta phải không?”

Nguyễn Khánh Linh ngập ngừng hỏi.

Phạm Nhật Minh chăm chú, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ừm, ông ta đã báo với cảnh sát vị trí nơi em bị nhốt.” Chỉ cần nhớ tới cảnh lúc đó không tìm được cô, anh liền cảm thấy có chút buồn phiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio