Chương
Vậy mà lúc này cô đã đến tháng?
Phạm Nhật Minh còn tưởng là hành động của anh khiến cô sợ hãi, anh kìm nén dục vọng, đưa tay ôm lấy cô, tính an ủi vài câu, nhưng tay anh còn chưa động tới cô thì cô đã phản ứng mạnh mẽ muốn đẩy anh ra.
Lúc này Phạm Nhật Minh mới nhận ra có gì đó không đúng, nhìn Nguyễn Khánh Linh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
Nguyễn Khánh Linh thì thầm mấy câu, cô thề có đánh chết cũng không nói chuyện này với Phạm Nhật Minh.
“Anh đi ra ngoài đi…”
Cô mở miệng, đỏ mặt không dám nhìn Phạm Nhật Minh.
Phạm Nhật Minh không biết chuyện gì đang xảy ra, làm sao anh có thể tùy tiện ra ngoài? Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô.
Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy thân dưới mình lại náo loạn, cô gấp đến độ muốn khóc, nhưng nhìn dáng vẻ của Phạm Nhật Minh, như thể nếu cô không nói cho anh, anh sẽ không đi ra…
Cuối cùng cô đành phải nói: “Em… cái đó của em đến, anh có thể ra ngoài trước không?”
Hiển nhiên sau khi nghe lời này Phạm Nhật Minh cũng ngẩn người.
Ngay sau đó sắc mặt của anh có chút mất tự nhiên, đột nhiên cảm thấy mình vừa làm một chuyện rất vớ vẩn.
Anh ho khan hai tiếng, nhỏ giọng đáp lại, sau đó bước xuống giường, đi ra ngoài. Đi đến cửa, Phạm Nhật Minh như nhớ ra cái gì đó, đứng lại ở cửa chỉ có điều là quay lưng với Nguyễn Khánh Linh.
Bóng lưng cao lớn lúc này có chút cứng ngắc.
“Anh gọi người lên dọn dẹp, em… tốt hơn là xuống trước.”
Nói xong cũng không đợi Nguyễn Khánh Linh trả lời, anh đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này cả người Nguyễn Khánh Linh như đang tê dại.
Thật là… Tại sao sớm không tới, trễ không tới, lại chọn lúc này mà tới, lần này thì tốt rồi, sau này làm sao cô có thể ngẩng cao đầu trước mặt Phạm Nhật Minh được nữa.
Ngay lúc đó, trong đầu Nguyễn Khánh Linh nảy ra một ý tưởng hoang đường.
Hay là cô cứ như vậy trốn đi, sau này cũng không gặp lại người đàn ông này, cũng không xấu hổ nữa…
Nhưng mà nghĩ gì thì nghĩ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, hay là cứ đàng hoàng đi xuống lầu, cô đang tự hỏi tại sao Phạm Nhật Minh ại cho cô đi xuống, để làm gì?
Cô đi tới phòng khách, chẳng có ai.
Những người giúp việc vừa gọi lên cũng đang dọn dẹp giường cho cô.
Còn Phạm Nhật Minh đâu?
Nguyễn Khánh Linh ngồi trên ghế sô pha một lát mới nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Chẳng mấy chốc Phạm Nhật Minh đã đứng trước mặt cô, tiện tay đặt ly thủy tinh trước mặt cô, chất lỏng trong ly dưới ánh đèn ấm áp đã biến thành màu nâu.
Nguyễn Khánh Linh có chút kinh ngạc: “Đây là nước đường đỏ?”
Cô hỏi.