Chương
Đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Khánh Linh từ chối chấp nhận lời nói xin lỗi của một người khác, trong lòng của cô cũng rất không thoải mái, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt của Phạm Nhật Minh càng lúc càng trầm xuống thì cô càng cảm thấy bất an.
Lúc này, người đàn ông sải bước đi lên, cầm lấy cổ tay của Nguyễn Khánh Linh, dứt khoát kéo cô đi ra phía bên ngoài.
“Anh làm cái gì vậy? Buông tay!”
Nguyễn Khánh Linh hô lên, Phạm Nhật Minh bịt tai không nghe.
“Huyền!”
Mắt thấy chính mình sẽ lập tức bị Phạm Nhật Minh kéo ra khỏi nhà trọ, Nguyễn Khánh Linh nóng nảy, vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Huyền cầu cứu.
Nhưng mà, cô gái nào đó kia lại dứt khoát không để mắt đến sự cầu cứu của Nguyễn Khánh Linh, ngược lại còn mập mờ ra hiệu một động tác tay ngụ ý”Cố lên” với cô.
…
Nguyễn Khánh Linh bị Phạm Nhật Minh kéo thẳng một đường đi tới xe, anh đè cái đầu nhỏ của cô xuống, nhét cô vào bên trong xe, sau đó lại cúi người, tự mình thắt dây an toàn cho cô.
Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh lại không hề ngoan ngoãn nghe lời một chút nào, Phạm Nhật Minh vừa mới đóng cửa xe, cô đã lập tức cúi đầu tháo dây an toàn ra.
Khi Phạm Nhật Minh ngồi vào chỗ ngồi của tài xế, vừa vặn thấy được Nguyễn Khánh Linh đang muốn đẩy cửa xe ra đi xuống, anh có chút phiền muộn, đột ngột kéo cô quay trở về, tiếp đó không chờ đợi mà nghiêng đầu hôn môi của cô.
Phạm Nhật Minh có chút cậy mạnh mà cạy mở đôi môi của Nguyễn Khánh Linh ra, nếm được vị ngọt của bánh ngọt vẫn còn lưu lại ở trong miệng của cô.
Trước đây không lâu, cô vẫn còn đang ăn bánh ngọt.
Phạm Nhật Minh nghĩ tới đây, càng lúc càng cảm thấy cô gái nhỏ này xảo quyệt, rõ ràng là cô đã không còn tức giận nữa, còn ăn uống đàng hoàng, nhưng mà hết lần này tới lần khác vẫn cứ giả bộ thành bộ dáng rất tức giận.
Vì vậy, Phạm Nhật Minh càng hôn bá đạo hơn.
Rất nhanh, Nguyễn Khánh Linh bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, rối mù, mới vừa rồi còn khống chế tốt được ý nghĩ và tinh thần, vào lúc này toàn bộ đều đã tan thành mây khói, cũng không biết là đã bay đi nơi nào.
Nguyễn Khánh Linh mơ mơ màng màng ngồi ở trên ghế lái phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, không biết là cô lại đang suy nghĩ gì.
Phạm Nhật Minh nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái, trên mặt thoáng qua nụ cười, lúc này mới lái xe.
Sau khi về nhà, Phạm Nhật Minh chủ động dắt tay Nguyễn Khánh Linh, mà cô cũng không hất tay của anh ra nữa.
Đúng lúc chú Hùng vẫn còn đang ở phòng khách, nhìn thấy hai người bọn họ quay trở lại, lại nhìn thấy được cậu chủ đang nắm chặt lấy tay của mợ chủ, kéo người đi vào, ông cũng rất tự nhiên mà nở nụ cười với hai người.
Phạm Nhật Minh kéo cô đi thẳng lên trên tầng.
“Còn tức giận phải không?”
Trở về phòng, Phạm Nhật Minh đột nhiên hỏi Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh nhìn Phạm Nhật Minh, vào lúc này, cô nơi nào còn dám nói đến lời tức giận nữa, dựa theo tính cách bá đạo giống như vậy của anh, ai biết đến lúc đó anh có thể càng hôn cô mạnh hơn nữa hay không…