Chương
Nhất định là không thích…
Cho nên mới không quan tâm.
Hà Thanh cảm giác được cả người của chính mình lại tràn đầy hăng hái và hy vọng.
Nếu Phạm Nhật Minh đã không còn hứng thú gì đối với Nguyễn Khánh Linh nữa rồi, vậy thì cô ta cũng không cần thiết phải tiếp tục tìm phiền toái đến cho Nguyễn Khánh Linh nữa, điều mà bây giờ cô ta phải làm đó chính là, thừa dịp lần này đi Đan Mạch công tác, sửa chữa lại mối quan hệ với Phạm Nhật Minh, trở lại giống như trước đây!
Nhất định cô ta phải mạnh mẽ thêm nữa! Lại một lần nữa đoạt Nhật Minh quay trở lại!
Hà Thanh ngẩng cao đầu rời đi, cô ta cũng không để Nguyễn Khánh Linh vào bên trong mắt nữa.
Cùng lúc đó, kẻ nịnh hót đi theo sau lưng kia của Hà Thanh nhìn thấy Hà Thanh cất bước rời đi, tự nhiên cũng học theo, không nói gì thêm nữa, chẳng qua là thời điểm khi cô ta đi ngang qua bên người của Nguyễn Khánh Linh thì cô ta lại cố ý khinh thường dùng bả vai đụng vào cô.
Nguyễn Khánh Linh ôm tập tài liệu, lùi về phía sau hai bước, trong lòng của cô đè nén buồn rầu, lúc này cũng không có tâm trạng gì mà đi so đo với nhỏ lâu la đi theo nịnh hót Hà Thanh kia.
Phạm Nhật Minh muốn đi công tác nước ngoài cùng với Hà Thanh, hơn nữa còn là vào tháng này, vậy tại sao anh lại không nói trước cho cô biết?
Hay là nói, anh cảm thấy không cần thiết?
Nguyễn Khánh Linh có chút mất mát khó hiểu, cô đi vào phòng làm việc, người đàn ông đang ngồi làm việc ở trước bàn làm việc, anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó nói: “Đặt tập tài liệu lên trên bàn uống trà nhỏ đi.”
Bây giờ trên đầu của Phạm Nhật Minh đang có chút việc, cho nên chưa kịp nói thêm điều gì với Nguyễn Khánh Linh.
Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh lại bởi vì thái độ hơi hơi có chút lạnh nhạt bây giờ của Phạm Nhật Minh mà cảm thấy càng thêm khó chịu ở trong lòng.
Quả nhiên, nhất định là Phạm Nhật Minh cảm thấy không quan trọng, cho nên mới không nói với mình chuyện anh muốn ra nước ngoài công tác…
Nguyễn Khánh Linh nói thêm một câu: “Vậy em đi trước.”
“Ừ, trên đường cẩn thận.”
Phạm Nhật Minh trả lời lại rất nhanh, nhưng mà anh vẫn đặt tầm mắt của chính mình ở trên màn hình máy vi tính, không nhìn cô nữa.
Nguyễn Khánh Linh mím môi, xoay người đi ra cửa.
Chỉ có một điều là, khi Nguyễn Khánh Linh đi tới cửa, vào thời điểm khi tay của cô cầm vào chốt cửa, cô vẫn không nhịn được mà dừng bước.
Giống như là Nguyễn Khánh Linh đã nghĩ xong cái gì vậy, cô xoay người lại, hỏi: “Phạm Nhật Minh, có phải là tháng này anh phải đi Đan Mạch công tác hay không?”
Nghe vậy, động tác của người đàn ông đang ngồi phía sau cái bàn ngừng lại một lát, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên nhìn Nguyễn Khánh Linh, đáy mắt ít nhiều có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Làm sao em biết?”
Nguyễn Khánh Linh không nói đến chuyện mới vừa rồi, chỉ kiên quyết hỏi: “Có phải hay không?”
Bây giờ Nguyễn Khánh Linh chỉ muốn biết chuyện này có phải là thật hay không, hay là nói, chẳng qua là Hà Thanh nói láo chỉ vì muốn khích bác ly gián.
Phạm Nhật Minh chưa từng được nhìn thấy qua dáng vẻ mạnh mẽ và cứng rắn như vậy của Nguyễn Khánh Linh, nhưng mà, cuối cùng anh vẫn gật đầu.