Chương
Nếu cứ như vậy để Trung Huy vứt đi, ít nhiều Hà Thanh vẫn cảm thấy khá là đáng tiếc, dù sao giá cả không rẻ.
Nhưng Trung Huy cười như không cười nhìn cô ta lắc đầu nói: “Vẫn chưa vứt.”
Chẳng biết tại sao, Hà Thanh nhìn thấy nụ cười này của anh ta, cô ta vô thức đã cảm thấy tê cả da đầu, cô ta vội hỏi: “Vậy anh đưa cho ai rồi?”
Mặc dù hiện giờ Trung Huy vẫn mỉm cười, nhưng Hà Thanh lại cảm giác được trên người mình bắt đầu nóng lên…
Đặc biệt là bụng dưới có chút ngứa ngáy, lại rất trống rỗng…
Đây rõ ràng chính là cô ta đã ăn phải loại thuốc đó mới có thể xuất hiện cảm giác này!
“Anh… Anh đã thêm gì vào đồ ăn tôi vừa ăn thế?”
Hà Thanh cố nén cảm giác ngứa ngáy ở bụng dưới, cô ta cắn răng còn muốn xác nhận một lần. Kết quả lời người đàn ông này nói triệt để phá hủy chút may mắn sau cùng của cô ta.
“Tôi trộn mọi thứ lại vào nhau rồi cho cô ăn.”
“Trung Huy…”
Hà Thanh vốn muốn hung hăng mắng anh ấy, thế nhưng bởi vì tác dụng của thuốc, vậy mà giọng nói bây giờ của cô ta lại mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nũng nịu với anh ấy.
Trung Huy sững sờ.
Ngay sau đó, người phụ nữ ý thức mơ màng chủ động tới gần anh ấy, quấn lên cánh tay của anh ấy, đầu gối lên trên bả vai anh ấy, nhỏ giọng không biết đang lẩm bẩm thứ gì.
Lại là cô ta…
Người phụ nữ này, chỉ sợ là Trung Huy đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị cô ta vừa sờ soạng vừa chấm mút, thế mà anh ấy lại không thể làm gì.
Lúc đầu Trung Huy muốn đưa cô ta về nhà mình, thế nhưng Hà Thanh lại chăm chú quấn lấy cổ của anh ấy, cả người giống như đang bắt cá. Cô ta dính ở trên người anh ấy, làm sao cũng không chịu xuống.
Trung Huy không thể làm gì, đành phải đưa cô ta về nhà của mình.
Cùng lúc đó tin tức về Phạm Nhật Minh, tất nhiên cũng bị Phạm Thành nhìn thấy.
Lúc ấy suýt chút nữa ông ta đã ngạc nhiên đến rớt cằm xuống đất.
Thằng nhãi ranh Phạm Nhật Minh kia đã giả vờ là kẻ vô dụng nhiều năm như vậy, trên thực tế lại là Tổng giám đốc của bất động sản Nhất Tâm sao?
Trước kia Phạm Thành vẫn muốn hợp tác với bất động sản Nhất Tâm, đây là công ty trong nước có thể làm cho ông ta cảm thấy muốn hợp tác cùng. Chỉ là mặc kệ ông ta đưa ra điều kiện như thế nào, đối phương cũng không chịu đồng ý.
Vì chuyện này mà Phạm Thành còn khổ não vài ngày.
Nhưng sau khi ông ta xem hết tin tức mới đột nhiên giật mình, lúc trước ông ta chủ động đi tìm Phạm Nhật Minh nói chuyện hợp tác, chẳng phải là tự rước lấy nhục ư? Nói không chừng, lúc trước anh đã cười mình ở sau lưng!
Phạm Thành càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Nhất là nghĩ đến ông ta đã từng bị một tên nhãi ranh đùa giỡn, ông ta phẫn nộ đứng lên khỏi ghế ngồi.
“Đồ khốn nạn! Mày dám gạt tao à?”
Phạm Thành vừa dùng sức đập lên bàn một cái, ông ta quét hết đồ vật trên bàn xuống mặt đất.
Lúc này ông ta mới thoáng tỉnh táo lại.