Chương
Phạm Thành chậm hai giây, lúc này mới lên tiếng nói: “Bố, con cho bố xem đoạn phát trực tiếp này, trọng điểm không phải ở đây…”
“Chứ là gì?” Ông cụ Phạm hỏi.
Phạm Thành ra hiệu quản gia và tất cả đám người giúp việc lui ra, sau đó lại tắt tv, lúc này ông ta mới lên tiếng nói: “Bố, bố ngẫm lại xem, lần này Nhật Minh lộ ra thân phận Tổng giám đốc bất động sản Nhất Tâm, mà bất động sản Nhất Tâm tồn tại trong nước là dạng gì, hẳn trong lòng bố cũng biết ít nhiều. Nhưng nó lại không nói với con, còn che giấu bố, che giấu con và toàn bộ mọi người trong nhà họ Phạm… Bố không cảm thấy ở trong đó có gì kỳ lạ sao?”
Nghe vậy, ông cụ nhíu mi tâm không vui, bờ môi mím rất chặt.
Thấy thế, Phạm Thành biết mưu kế của mình đã thành công một nửa.
Bởi vì trong lòng ông ta rõ ràng ông cụ Phạm ghét nhất chính là có người có ý nghĩ xấu xa trong dòng họ, hành vi âm thầm tranh đoạt tài sản.
Coi như Phạm Nhật Minh là cháu trai ông cụ Phạm thương yêu nhất, nhưng Phạm Thành cũng không tin dưới tình huống này mà ông già này còn có thể yêu thích anh nổi không?
“Bố, bố còn hiểu biết nhiều hơn con những chuyện này, hẳn là bố có thể nghĩ đến lần này đột nhiên Nhật Minh công khai, tám phần là muốn tranh đoạt công ty…” Phạm Thành tiếp tục cho thêm một mồi lửa.
Quả nhiên, sau khi nghe ông ta nói xong, sắc mặt ông cụ Phạm càng đen thêm.
Giọng nói của ông ta uy nghiêm nhưng vẫn rất mạnh mẽ nói: “Có ông cụ như bố ở đây, ai dám can đảm đảo loạn tập đoàn nhà họ Phạm xem? Đời bố căm hận nhất chính là tranh đoạt tài sản!”
Thằng nhãi ranh Nhật Minh này, bình thường để ý đến suy nghĩ của ông ta nhất. Nếu không phải bởi vì chân của anh bị tàn tật ngoài ý muốn một thời gian thì hiện tại vị trí tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Phạm, ông ta nhất định sẽ giao cho Nhật Minh.
Dù sao trong lòng ông cụ Phạm cũng rõ ràng, mặc dù Phạm Thành lớn tuổi hơn Phạm Nhật Minh rất nhiều, nhưng năng lực của ông ta lại còn kém rất rất xa cháu trai của mình.
Cho nên trước khi chân của Phạm Nhật Minh khôi phục, ông cụ Phạm có nói với Phạm Thành để Nhật Minh cũng tham dự mọi chuyện trong công ty.
Thế nhưng nếu như lúc này đột nhiên Nhật Minh lộ ra át chủ bài, nguyên nhân thật sự như Phạm Thành đoán được… Vậy thằng nhãi ranh này cũng quá hồ đồ rồi!
Chỉ cần bây giờ anh làm tốt ở tập đoàn nhà họ Phạm, không bao lâu sau là ông cụ Phạm cũng dự định giao cho anh vị trí của Phạm Thành.
Phạm Thành nhìn thấy sắc mặt ông cụ Phạm đen lại, trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt lại cực kỳ lo lắng thở dài nói: ” Haiz, bình thường bố cũng rất cưng chiều Nhật Minh, làm sao nó lại hồ đồ như vậy, nó lại muốn gây ra chiến tranh dòng họ trong khi có thể tránh được…”
Ông cụ Phạm nghe thấy ông ta nói, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hiện tại Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh đã đến sân bay.
Bởi vì Phạm Nhật Minh muốn đi công tác ở Đan Mạch, cho nên anh đã hẹn Trung Huy, sau khi tập hợp ở sân bay sẽ cùng nhau bay sang.
Nhưng lúc cách thời gian đăng ký còn nửa tiếng, Trung Huy vẫn chưa xuất hiện.
“Có phải anh ấy có chuyện chậm trễ không?” Nguyễn Khánh Linh hỏi.
Phạm Nhật Minh lắc đầu bày tỏ không biết, nhưng trong lòng của anh cũng hơi nghi ngờ một chút, xưa nay Trung Huy không đến trễ, anh ấy đều đến đúng giờ, làm sao hôm nay anh ấy còn chưa xuất hiện đây? Có phải gặp phải chuyện gì không?