Chương
Nguyễn Khánh Linh bị Phạm Nhật Minh lôi đi, cô có chút tiếc rẻ nói: “Tại sao không nhận chứ… Đó là Steve quà mà Steve tặng cho em mà…”
Phạm Nhật Minh càng cảm thấy bực mình, anh quay đầu nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái, lành lạnh, mặc dù không lên tiếng, nhưng trong nháy mắt đã có thể khiến cho người phụ nữ không tiếp tục lên tiếng nữa.
Trở lại trên xe, Nguyễn Khánh Linh còn thấy rất kỳ lạ, người bị thương không phải là cô sao? Anh tức giận đến như vậy làm gì?
Nhưng mà rất nhanh, Nguyễn Khánh Linh không hiểu sao lại nhớ đến hai ngày trước đó, thời điểm ở trong khu vực triển lãm khoa học, người đàn ông này đã nói với cô những lời tương tự như một lời “Tỏ tình”.
Trong tia sáng chớp nháy của đá đánh lửa, trong đầu của Nguyễn Khánh Linh cũng lập tức lóe lên một ý nghĩ chưa bao giờ xuất hiện trước đây, hơn nữa, ý nghĩ này còn kéo theo cả một chút ít phấn khích mà người ta khó nói được thành lời.
Phạm Nhật Minh anh, không phải là đang ghen đấy chứ?
Bởi vì cô ngăn cản tấm bảng quảng cáo thay cho Steve.
Bởi vì muốn kiểm nghiệm suy đoán ở trong lòng mình, cho nên ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh càng thường xuyên liếc về phía của Phạm Nhật Minh ở nơi đó, muốn nhìn ra được một chút dấu vết gì đó từ trên mặt của anh.
Nhưng mà, tại thời điểm khi mà Nguyễn Khánh Linh còn chưa quan sát được hoàn toàn, Phạm Nhật Minh đã đột nhiên ra tay, dùng sức nhéo cái cằm nhỏ của cô một cái.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch, cũng đã bị thương rồi còn dư thừa tinh thần và sức lực đến như vậy?
“Nguyễn Khánh Linh, có phải em là một đứa ngốc hay không? Steve có Trợ lý ở bên cạnh, ông ta cũng đã nhìn thấy tấm bảng quảng cáo sắp đập xuống, kết quả em ngược lại thì hay rồi, chạy còn nhanh hơn cả Trợ lý của người ta, em đuổi lên làm gì để mà bị thương thế này chứ?”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh có chút không phục, cô nhỏ giọng phản bác: “Mới không phải, chỉ là do em không kìm hãm được… Nhưng mà cũng không có bị thương gì mà…”
Phạm Nhật Minh bị Nguyễn Khánh Linh chọc tức đến bật cười: “Vậy em còn muốn bị thương lớn đến như thế nào nữa?”
“Ấy, em không có ý này…”
Người đàn ông này, tại sao lại xuyên tạc ý của cô?
Phạm Nhật Minh cảm thấy rất là canh cánh trong lòng đối với chuyện cô “Phấn đấu quên mình”, dùng thân người lao lên cứu lấy Steve, trước đó rõ ràng là anh đã từng nói với cô, bảo cô ngoan ngoãn đừng để cho bản thân mình bị thương, kết quả thì sao, cô ngược lại tốt rồi, vì cứu một người đàn ông khác mà khiến cho chính mình bị thương, dứt khoát quên mất những lời anh đã từng nói rồi?
Phạm Nhật Minh nghĩ như vậy, càng cảm thấy trong ngực buồn phiền đến hoảng hốt.
Thấy Phạm Nhật Minh không nói gì, Nguyễn Khánh Linh cũng không nói thêm gì nữa, hai người yên lặng trở lại Khách sạn.
Phạm Nhật Minh đã đặt một phòng Tổng thống, bởi vì hai ngày trước đó, hai người đều cùng ngủ chung trong một căn phòng, cho nên lần này, Phạm Nhật Minh cũng coi như đó là chuyện đương nhiên, tự nhiên đi cùng với Nguyễn Khánh Linh vào một căn phòng.
Nguyễn Khánh Linh muốn đi tắm rửa trước, vì vậy nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Nhưng mà rất nhanh, Nguyễn Khánh Linh đã phát hiện ra, chỉ cần cô khẽ đưa tay thì sẽ làm động đến vết thương ở trên cánh tay, đau đến mức muốn mạng, cho nên, dưới tình huống này, căn bản là cô không thể cởi hết được khóa váy ở trên người của chính mình.