Chương
Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh lại nhanh chóng giải thích với anh ta: “Đừng xem miệng lưỡi của cô gái nhỏ đó lợi hại một chút, nhưng mà thực ra lòng dạ của cô bé lại rất tốt, trước kia cô ấy đã từng cứu tôi, hôm nay cũng là đặc biệt thay bố của cô ấy đi tới đây để nói xin lỗi.”
Nghe vậy, Giang Đức bĩu môi, không có nghe lọt lời của Nguyễn Khánh Linh nói vào trong tai, dù sao, bất kể Nguyễn Khánh Linh có giải thích thế nào đi nữa, hình tượng dã man mới vừa rồi của cô nhóc con kia cũng đã tức khắc cắm rễ ở trong lòng của anh ta rồi.
Cũng còn may Giang Đức anh ta lòng dạ bao dung, không so đo với một cô nhóc con.
Nhìn cánh tay phải băng bó đến nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh của Nguyễn Khánh Linh, Giang Đức lại quan tâm nói: “Khánh Linh, tay của cô không có việc gì chứ? Còn đau không?”
Nguyễn Khánh Linh cười, khẽ lắc đầu một cái: “Vẫn ổn.”
Lúc này, Phạm Nhật Minh đột nhiên ý thức được, người phụ nữ nào đó vẫn còn mặc quần ngủ, một đoạn bắp chân vừa nhỏ vừa trắng đang lộ ra ở bên ngoài, mà lúc này lại có người khác phái đang ở đây, cứ coi như là Giang Đức đi nữa thì anh cũng cảm thấy không vui, vì vậy anh khẽ đẩy Nguyễn Khánh Linh một cái: “Có khách đến, em mặc quần áo ngủ thì giống như hình dáng gì? Mau trở về thay quần áo.”
Vốn dĩ là Nguyễn Khánh Linh vẫn còn muốn trò chuyện thêm đôi câu với Giang Đức, kết quả lại nghe thấy lời này của Phạm Nhật Minh, cô không tránh khỏi âm thầm liếc mắt trong lòng, cách ăn mặc của cô cũng không phải là áo trễ ngực sâu hay là quần cực ngắn, quần ngủ rất bình thường mà…
Nhưng mà, trước ánh mắt uy hiếp và cưỡng ép của Phạm Nhật Minh, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh vẫn ngoan ngoãn đi đổi quần áo.
Lúc Nguyễn Khánh Linh đi ra, thấy được Giang Đức và Phạm Nhật Minh đang nói chuyện, vì vậy cũng nhanh chóng đi tới, thuận miệng hỏi một câu: “Anh Đức, anh ăn cơm chưa?”
Giang Đức lắc đầu.
“Vậy thì thật là tốt, chúng tôi cũng vẫn chưa ăn sáng, bây giờ tôi và Nhật Minh sẽ làm một chút đồ ăn, cùng nhau ăn sáng chung đi?”
Nguyễn Khánh Linh nói, cô cũng không biết là Khách sạn sẽ phục vụ bữa ăn sáng, còn tưởng rằng sẽ giống như là ở nhà vậy, hơn nữa ngày hôm qua quả thật là Nguyễn Khánh Linh cũng đã nhìn thấy được trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, vừa vặn trong căn phòng này còn có cả phòng bếp.
Giang Đức còn đang cảm thấy kỳ lạ, anh ta đang muốn mở miệng, thì lại nhìn thấy Phạm Nhật Minh đứng dậy, sau đó anh nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt kèm theo hương vị cảnh cáo nhàn nhạt, giống như là đang ám chỉ rằng anh ta không cần nói nhiều.
Phạm Nhật Minh cố ý không nói, cũng không để cho Giang Đức nói.
Hiếm khi thấy được người phụ nữ này có thể chủ động bảo anh cùng nhau đi làm đồ ăn sáng, làm sao mà Phạm Nhật Minh có thể để cho chuyện khác xen vào phá hỏng chứ?
Vì vậy, chỉ thấy Nguyễn Khánh Linh lấy một ít nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, đặt ở trên mặt bàn trong phòng bếp.
Nguyễn Khánh Linh đánh đều hai quả trứng gà trước, sau đó nói với Phạm Nhật Minh: “Anh cắt sẵn hai lát bánh mì đi.”
Phạm Nhật Minh không nói hai lời, dứt khoát cầm dao vào tay.
Giang Đức lúc này nhàn rỗi đứng dựa vào cửa phòng bếp, anh ta nhìn cảnh tượng hết sức hài hòa ở bên trong, vừa cảm thấy hâm mộ lại ghen tị, còn kèm theo chút kinh ngạc.
Cho tới bây giờ Giang Đức cũng không nghĩ tới, người đàn ông chiếm cứ trên địa vị cao giống như Phạm Nhật Minh vậy mà lại có một ngày, cũng sẽ vì một người phụ nữ nhỏ bé mà đi rửa tay làm canh, phổ thông bình thường nhưng lại tràn đầy sự ấm áp từ mùi dầu khói của thức ăn.
Giống như giờ phút này, Phạm Nhật Minh đang dịu dàng nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang làm món trứng chiên.