Chương
Nhưng chú Hùng tin rằng, năm nay có mợ chủ, vì vậy ngày giỗ hôm nay, cậu chủ nhất định sẽ không thương tâm như mọi năm nữa. Trên người mợ chủ dường như có một ma lực, có thể chữa lành vết thương trong lòng cậu chủ.
Nguyễn Khánh Linh gõ cửa phòng Phạm Nhật Minh.
Bên trong không có động tĩnh gì nên cô ngập ngừng nói: “Nhật Minh? Anh có ở trong phòng không?”
Người đàn ông ấy vẫn không lên tiếng trả lời cô.
Lần đầu tiên, Phạm Nhật Minh phớt lờ tiếng gõ cửa của cô.
Nguyễn Khánh Linh không ngừng gõ cửa, cô muốn đợi anh mở cửa cho cô, nhưng người đàn ông vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
“Phạm Nhật Minh, nếu như anh không mở cửa thì em cứ đi vào đấy nhé?”
Cô nói xong, một lúc sau, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Em quay về phòng mình đi.”
Từ giọng nói của anh, khó mà khó thể nhận ra được anh đang vui vẻ hay tức giận.
Tuy nhiên, trong đầu Nguyễn Khánh Linh chợt lóe lên một hình ảnh không thể giải thích được, đó là hình ảnh một người đàn ông đứng trước cửa sổ, vóc người cao lớn, nhưng lại vô cùng cô đơn và có vài phần bi thương.
Trước khi cô xuất hiện, anh đã như vậy mà trải qua những năm tháng âm u dài đằng đẵng.
Nguyễn Khánh Linh càng nghĩ càng cảm thấy lồng ngực đau nhói không thể kiềm chế được. Cô trực tiếp mở cửa, không cho người đàn ông có bất cứ cơ hội phản ứng, bước vào bên trong phòng.
Phạm Nhật Minh vẫn mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, cầm điếu thuốc giữa đầu ngón tay, ánh sáng đỏ rực của tàn thuốc lập lòe mờ ảo, đèn trong phòng chưa bật, chỉ có tàn thuốc chưa cháy trên tay anh phát ra một ánh sáng yếu ớt.
Mùi thuốc nồng nặc nhanh chóng xộc vào mũi Nguyễn Khánh Linh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Phạm Nhật Minh như thế này, ánh mắt anh hiện lên vẻ mệt mỏi, có thể thấy tinh thần anh vô cùng suy sụp.
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh vẫn không khỏi xót xa, cô “tách” một tiếng, bật hết đèn trong phòng lên, ngay lập tức, căn phòng vốn tối tăm liền bừng sáng.
Phạm Nhật Minh bị ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt, nhưng khi anh nhìn thấy cô đi vào, sát ý lạnh lẽo trong mắt dần dần mờ nhạt.
Anh cau mày, dập tắt điếu thuốc trong tay, thờ ơ nói: “Không phải anh bảo em về phòng sao?”
Nguyễn Khánh Linh không ngờ rằng, cho dù cô đã bước vào phòng rồi, anh vẫn cố chấp đuổi cô đi.
Cô nhất thời tức giận, sải bước đi về phía trước, dùng sức mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào.
Khi cô cảm thấy mắt mình hơi cay xè đi vì gió, cô quay lại, nhìn người đàn ông trong căn phòng nói: “Phạm Nhật Minh, anh thật bất công. Khi tâm trạng em đi xuống, em lúc nào cũng tâm sự với anh, nhưng khi tâm trạng anh không tốt, anh lại đuổi em đi? Cuộc đời này làm gì có đạo lý nào như vậy?”
Vừa nói, trong lòng cô bỗng thấy chua xót.
Không biết mắt đỏ hoe vì gió lạnh vừa rồi hay vì trong lòng khó chịu, đôi mắt trong veo của cô bỗng chốc bị phủ một lớp sương mờ.
Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm cô vài giây, cuối cùng đứng dậy ôm cô vào lòng, còn muốn đóng cửa sổ lại, lo lắng cô bị lạnh, nhưng Nguyễn Khánh Linh liền túm lấy tay anh, dáng vẻ kiều diễm, lời nói mang theo chút giọng mũi: “Đừng đóng cửa sổ, trong phòng toàn mùi thuốc thôi.”
“Được, không sao.”
Yết hầu Phạm Nhật Minh chuyển động, anh lại lên tiếng, tiết lộ rằng bản thân anh đã thất bại.