Chương
“Em có nói không?”
Phạm Nhật Minh cảm nhận được hơi thở của cô nhẹ bẫng đi, lúc này mới rời môi cô ra, nhưng ngón tay trỏ vẫn còn lưu luyến đặt trên môi cô, vuốt qua vuốt lại.
Khóe mắt của anh mang theo một sự chết chóc hiếm thấy nhưng cũng gợi cảm muốn giết chết người.
Nguyễn Khánh Linh làm sao dám nhìn thẳng vào anh. Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng lên, đặc biệt là đôi môi, nóng như muốn thiêu đốt, nhịp tim của cô đập rất nhanh như đang thi chạy ma-ra-tông.
Trước sự tấn công mang theo dịu dàng của người đàn ông kia, cô bất giác buông lời nói hết ra.
“Em… tình cờ gặp Lê Tuấn rồi cùng anh ta hàn huyên đôi câu.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… à lúc chuẩn bị ra về có ôm một chút, rồi không còn gì nữa.”
Nguyễn Khánh Linh vội vàng nói.
Đôi mắt Phạm Nhật Minh càng thêm âm trầm: “Là anh ta đề nghị sao?”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu, không biết vì sao nhưng giờ phút này cô cảm thấy Phạm Nhật Minh trông có vẻ rất dọa người nhưng lại không có chút gì hung hãn, nhưng mà rất có tính xâm lược.
Rất khó để cho cô không lọt vào tầm mắt của anh.
“Em còn thích anh ta không?”
Phạm Nhật Minh lại hỏi.
“Không còn thích nữa.”
Câu này Nguyễn Khánh Linh trả lời rất nhanh, điều này làm cho sắc mặt của người đàn ông kia dịu đi một chút.
Nhưng sau đó anh rất nhanh đưa câu hỏi tiếp theo: “Vậy em thích anh không?”
“…”
Tại sao lại có thể chuyển chủ đề nhanh như vậy?
Nguyễn Khánh Linh còn nghĩ rằng anh muốn hỏi chuyện của Lê Tuấn mới cùng Phạm Nhật Minh dây dưa trong chốc lát, ai ngờ đầu anh trực tiếp… trực tiếp hỏi đến vấn đề này.
Khuôn mặt của cô càng thêm ửng đỏ, không tự chủ được bản thân cắn chặt môi.
Ngón tay của Phạm Nhật Minh đang không ngừng lưu luyến trên môi cô, đôi mắt anh càng lúc càng tối đen, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô, giọng nói khàn khàn lại gợi cảm: “Hử?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn qua ánh mắt này của anh, cô có dự cảm nếu còn tiếp tục như vậy sau đó sẽ phát sinh cái gì.
Cô vừa sợ hãi vừa hồi hộp, lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô bắt đầu nâng tay đẩy Phạm Nhật Minh, sau đó nghiêng đầu qua một bên, im lặng một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Nhưng lần này Phạm Nhật Minh lại kiên nhẫn đến bất ngờ, giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Hai mắt anh thâm thúy cứ như vậy dừng lại trên hai gò má của cô, trong lòng kiếm chế lại dục vọng đang trỗi dậy.
Hai người thân mật như vậy, gần sát như vậy, anh là một người đàn ông bình thường, hơn nữa nằm dưới thân anh là cô gái mà anh yêu sâu đậm, nếu anh không có phản ứng đó mới là điều bất bình thường.