Chương
Hơn nữa Nguyễn Khánh Linh còn là người giúp ông ta cản biển quảng cáo lần trước, cho nên tất nhiên khiến ông ta bị ảnh hướng rất sâu, thái độ đối với bọn họ cũng rất tốt
“Xin chào.”
Steve chủ động chào hỏi với bọn họ.
Trái lại Phạm Nhật Minh không nói gì cả, rất bình tĩnh trả lời, nhưng mà so với anh, Nguyễn Khánh Linh lại tỏ vẻ khá là kích động, cô nhìn thấy thần tượng của mình, nụ cười trên môi cũng có chút trở nên cứng ngắc.
“Ông Steve, tôi… Có thể xin chữ ký của ông được không?”
Nguyễn Khánh Linh vừa lo lắng vừa khẩn trương hỏi.
“Tất nhiên là có thể, hơn nữa, tôi cũng chưa tự mình nói tiếng cảm ơn với cô. Lần trước ở Đan Mạch, nếu như không nhờ có cô giúp tôi cản biển quảng cáo lại, lần biểu diễn kia của tôi có thể sẽ không có cách nào tiếp tục tiến hành thuận lợi.”
Steve nói, sau đó ký tên cho Nguyễn Khánh Linh.
Lúc này, đột nhiên người phóng viên kia xen vào nói một câu: “Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy dáng dấp của ông và fan hâm mộ nhỏ này có chút giống nhau.”
Nghe được lời này, Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy được sủng mà lo sợ.
Cô… Cô lớn lên nhìn giống Steve sao? Đây là thật sao?
Steve cũng rất thân thiện, ông ta nghe được lời của phóng viên, còn mỉm cười, cẩn thận quan sát Nguyễn Khánh Linh một lúc, rồi nửa đùa nửa thật, nửa chân thành nói: “Nếu như tôi có một cô con gái xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ xem con bé như hòn ngọc quý trên tay.”
Đúng vậy, ông ta rất thích con gái, cũng cảm thấy tướng mạo của Nguyễn Khánh Linh giống ông ta đến mấy phần, hơn nữa, ông ta luôn có một cảm giác không thể hiểu được muốn gần gũi với cô gái nhỏ trước mắt này.
Đây là lần đầu tiên Steve có cảm giác kỳ lạ như vậy với fan hâm mộ của mình.
Nhưng mà chính bởi vì một câu nói của người phóng viên kia, lại khiến cho Phạm Nhật Minh nhìn Steve nhiều hơn một chút.
Đúng vậy, người phóng viên này nói không sai, mặt mày của ông ta có vài phần tương tự với dáng vẻ của Khánh Linh, thậm chí ngũ quan và khí chất của hai người, vậy mà lại giống nhau đến kỳ lạ khi nhìn theo một góc độ nào đó.
Anh nhắm hai mắt lại, nhếch miệng không nói gì.
Người phóng viên kia nghe Steve nói vậy, càng phấn khởi hơn, anh ta cười, đề nghị: “Xem ra ông cũng rất thích vị fan hâm mộ nhỏ này nhỉ, hay là hai người chụp chung một tấm đi? Giữ làm kỉ niệm.”
Nghe vậy, đôi mắt của Nguyễn Khánh Linh lập tức phát ra ánh sáng.
Chụp ảnh chung sao?
Cô chưa từng nghĩ có thể chụp ảnh chung với Steve.
Trong lòng cô nhanh chóng bắt đầu nhảy dựng lên, hơi kích động nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Steve nhanh chóng cười đáp ứng.
Trong giây phút Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy ông ta gật đầu kia, phấn khích đến thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
Cũng may có Phạm Nhật Minh kéo cô lại, để cô gái này không trẻ con đến mức như vậy.
Lúc Nguyễn Khánh Linh và Steve chụp ảnh chung, Mia đứng ở một bên, cũng chính là con gái của Steve, có chút không được vui.
Tính tình của cô ấy vốn như trẻ con, bố của mình chụp ảnh chung với Nguyễn Khánh Linh, đương nhiên là cô ấy không có ý kiến gì, nhưng mà câu nói vừa rồi của bố cô ấy, khiến trong lòng cô ấy có chút đố kỵ.
Cái gì gọi là, nếu như ông ta có một cô con gái xinh đẹp như Nguyễn Khánh Linh, thì ông ta nhất định sẽ xem như hòn ngọc quý trên tay.