Chương
Nguyễn Khánh Linh bị làm cho có hơi phiền, cô đánh một cái lên trên vai Phạm Nhật Minh, mang theo chút bực bội, lại mang theo vẻ yếu ớt của cô gái nhỏ: “Phạm Nhật Minh, mau nghe điện thoại đi.”
Buổi sáng bị bà xã đánh cho một cái, tuy anh cũng bị đánh thức, nhưng lại không thể giận cá chém thớt lên người bà cô nhỏ ở bên cạnh được, chỉ đành phải nhịn cơn tức mà rời giường, nhấn nghe điện thoại.
“Phó chủ tịch, chủ tịch bảo anh hôm nay đến công ty một chuyến, có một cuộc họp cần bàn.”
Phạm Nhật Minh nhíu mày, đây là điện thoại của trợ lý Đặng gọi tới, bảo anh đến Tập đoàn nhà họ Phạm.
Từ lần trước sau khi anh lộ diện trước mặt truyền thông, thì cũng không đến Tập đoàn nhà họ Phạm nữa, Phạm Thành cũng biết, nhưng cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Trước kia anh còn tưởng rằng anh chả có cái gì hết, mặc cho người ta nhào nặn, tất nhiên cũng sẽ tính toán, nhưng từ sau khi biết được bối cảnh của anh, tất nhiên là sẽ không dám đến trêu chọc anh nữa.
Nhưng hôm nay, người chú kia của anh, đột nhiên gọi anh qua họp là ôm mục đích gì?
Hơn nữa, mở cuộc họp gì chứ?
Phạm Thành căn bản không giao quyền cho anh, phần lớn là cuộc họp mà anh mở đều rất đẫm nước, anh có hay không thì cũng chả sao cả.
Hôm nay sao lại phá lệ gọi anh qua đó họp chứ?
Phạm Nhật Minh trầm mặc một lát, anh đồng ý một tiếng rồi sau đó bèn cúp điện thoại.
Anh lại đưa tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh một lần nữa, cô vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh.
Vừa nhìn thấy cô, Phạm Nhật Minh đã không nhịn được mà vẻ mặt trở nên nhu hòa. Anh cúi đầu dùng môi chạm chạm vào môi cô, sau đó thì nhẹ chân nhẹ tay mà rời giường.
Sau khi rửa mặt xong, Phạm Nhật Minh xuống lầu.
Vừa đúng lúc chú Hùng cũng ở dưới lầu, ông nhìn cậu chủ đang đi xuống, còn ngẩn người nữa.
Trong lòng không khỏi nghi hoặc, hôm nay sao thoạt nhìn cậu chủ có chút tiều tụy vậy. Sẽ không phải là tối hôm qua ngủ không được đó chứ?
Ông lại nhớ đến những việc mà hai người Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh làm gần đây, ông khụ hai tiếng, vẫn lên tiếng nói: “Cậu chủ, tối hôm qua cậu không ngủ ngon sao?”
Phạm Nhật Minh tùy ý ừ một tiếng, sau đó lấy bánh mì nướng trên bàn lên ăn.
Lúc này, chú Hùng đi tới phía sau anh, chần chờ lên tiếng khuyên: “Cậu chủ, cậu và mợ gần đây mới… quan hệ, tôi có thể hiểu được, chỉ có điều, loại chuyện này vẫn là cần tiết chế lại một chút, dù sao mợ chủ cũng mảnh mai, về sau hai người vẫn còn dài dài mà.”
“Chú Hùng.”
Phạm Nhật Minh bị lời nói này của ông làm cho có chút cạn lời, nhưng anh vẫn có thể hiểu được lòng tốt của chú Hùng. Cuối cùng anh vẫn là bất đắc dĩ mà nói: “Được, tôi biết rồi.”
“Vậy là tốt rồi. Cậu chủ, vẫn còn nhiều thời gian mà.”
Nói xong, chú Hùng bèn lui xuống, tiếp tục bận việc của mình.
Phạm Nhật Minh hồi tưởng lại ánh mắt mà ông vừa mới nhìn mình kia, chỉ cảm thấy vừa ấu trĩ lại vừa buồn cười.
Rất nhanh, anh ăn sáng xong thì lái xe đi đến Tập đoàn nhà họ Phạm.
Lúc đến Tập đoàn nhà họ Phạm, có một người làm cho Phạm Nhật Minh ngoài dự đoán, thế mà cũng xuất hiện trong văn phòng làm việc của anh.
Anh vừa mới đến cửa phòng làm việc của mình, đẩy cửa đi vào, thấy có hai người ngồi bên trong thì có chút ngoài ý muốn.