Chương
Tuy nhiên, sau khi Hà Thanh trả lời điện thoại, xuất hiện trên màn hình điện thoại không phải là khuôn mặt của Hàn Văn Trịnh mà là gương mặt của mẹ cô ta.
Hà Thanh giật mình, cô ta vội vàng gọi: “Mẹ?”
Tống Lan Hương nghe thấy giọng nói của con gái, đôi mắt xám đục của bà ta cuối cùng cũng sáng lên, hai mắt bà đỏ hoe, đang định nói chuyện với con gái, nhưng đột nhiên máy quay chuyển động, gương mặt của Hàn Văn Trịnh xuất hiện.
Nhưng trên điện thoại, giọng nói sắc bén của Tồng Lan Hương vẫn truyền đến.
“Đừng chạm vào tôi. Buông tôi ra. Tôi không bị bệnh…”
Nghe đến đây, sắc mặt Hà Thanh tái mét, cô nhìn khuôn mặt cười quái dị của người đàn ông ở phía bên kia máy quay, run giọng nói: “Anh đang làm cái quái gì với mẹ tôi vậy?”
Hàn Văn Trịnh cười, không trả lời câu hỏi của Hà Thanh, ngược lại anh ta kỳ quái hỏi: “Hà Thanh, đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?”
“Ở đâu?”
Hà Thanh bình tĩnh, kiên nhẫn hỏi.
“Hiện tại tôi đang ở bệnh viện tâm thần.”
“Hàn Văn Trịnh, anh đang làm cái quái gì vậy?”
Giọng điệu của Hà Thanh đột nhiên trở nên nặng nề, cô ta bỗng có dự cảm không lành.
Lúc này, Hàn Văn Trịnh chậm rãi nói: “Thật ra tôi cũng không muốn làm chuyện này đâu. Nhưng vấn đề là không hiểu tại sao mẹ cô chạy đến công ty tôi tìm tôi, nói quen biết tôi, còn nói tôi từng có quan hệ với cô, một mực đòi tiền tôi, khiến tôi mất mặt trước bao nhiêu người.”
Nói xong, anh ta ngừng một lát, ngữ khí có vài phần tàn nhẫn.
“Cô nói xem tôi phải làm sao? Rõ ràng chúng ta chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhưng cứ hất nước bẩn vào người tôi, ngoại trừ cho rằng đầu óc bà ta có vấn đề ra, tôi không thể nghĩ ra cách giải quyết nào khác.”
“Vì vậy, tôi chỉ có thể làm theo cách của mình, đưa bà ta đến bệnh viện tâm thần.”
Điều đáng sợ ở con người Hàn Văn Trịnh chính là anh ta có thể dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất.
Hà Thanh tức giận đến mức tim đập loạn xạ, đồng thời cũng vô cùng lo lắng cho mẹ mình, nhưng cô ta cũng không khỏi cảm thấy tức giận.
Mẹ cô ta là người như thế nào, cô ta là người biết rõ hơn cả, mà những chuyện Hàn Văn Trịnh vừa nói khi nãy, rất có khả năng đúng là mẹ cô ta làm thật.
Tuy nhiên, nếu Hàn Văn Trịnh đã gọi điện nói cho cô ta chuyện này, chắc chắn sẽ có cách cứu vãn, nếu không, anh ta có thể trực tiếp đưa mẹ cô đến bệnh viện tâm thần, cần gì phải phiền phức gọi điện thoại cho cô?
Dù sao Hà Thanh và Hàn Văn Trịnh cũng là bạn bè, cô ta biết rất rõ tính cách của anh ta.
Vì vậy, Hà Thanh buộc mình phải bình tĩnh, cô ta lên tiếng hỏi: “Anh gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn không chỉ đơn thuần là thông báo cho tôi một tiếng đúng không? Vào vấn đề chính luôn đi, anh muốn cái gì?”
Nghe vậy, giọng cười Hàn Văn Trịnh càng lớn, tấm tắc khen ngợi Hà Thanh: “Cô quả thật vẫn thông minh như ngày nào.”
Ngay sau đó, giọng nói của anh ta chùng xuống, có chút không cam lòng, dường như giấu diếm dục vọng sâu bên trong.
Hàn Văn Trịnh nói: “Nguyễn Khánh Linh, tôi chưa kịp nếm thử mùi vị của cô ấy thì cô ấy đã bị bắt đi mất, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có chút không cam tâm.”