Chương
Âu Dương Phong đang lái xe, không ngờ trên đường đột nhiên xuất hiện người, anh ta vội vàng phanh gấp, giây tiếp theo, người đó lao thẳng đến xe anh ta, không ngừng đập cửa kính xe anh ta.
Âu Dương Phong vừa thấy bất ngờ vừa thấy kỳ lạ, anh ta mở cửa sổ xe, nhưng sắc trời quá tối, nên không nhìn rõ mặt người đó, chỉ nghe thấy giọng nói là một người phụ nữ, trong giọng nói của cô ta có chút sợ hãi và gấp gáp.
“Có người muốn bắt cóc tôi. Làm ơn giúp tôi… làm ơn.”
Âu Dương Phong vô cùng cảnh giác, anh ta không dám tùy tiện mở cửa xe, nhưng lúc này đây, anh ta nghe thấy thanh âm của người phụ nữ kia đang trở nên hoảng loạn hơn.
Cô run rẩy lay cửa kính xe của anh: “Anh ta… Anh ta tới rồi. Anh làm ơn… tôi xin anh… tôi đang bị người khác truy đuổi.”
Âu Dương Phong cau mày, nhìn về phía trước, quả nhiên có một tên đầu trọc đang đang vội vàng chạy về phía này.
Hơn nữa, trông người đàn ông này cũng không có vẻ gì là người tốt.
Bên tai vang lên tiếng khóc của người phụ nữ, trong lòng Âu Dương Phong liền rung động, mở cửa xe để Nguyễn Khánh Linh ngồi lên.
“Rầm.”
Cửa xe vừa đóng lại, người đàn ông đầu trọc kia cũng vừa vặn chạy đến, khuôn mặt anh ta méo mó, anh ta đập mạnh cửa kính xe, chửi rủa: “Con mẹ nó, mau mở cửa ra. Mày có tin tao giết chết mày không?”
Âu Dương Phong không chút do dự, trực tiếp đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên, lao nhanh trong gió.
Sau khi bọn họ thoát khỏi gã đầu trọc, xác nhận xung quanh không còn nguy hiểm gì nữa.
Âu Dương Phong mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang nói với người phụ nữ bên cạnh: “Được rồi, cô gái, cô không cần lo lắng nữa, người đàn ông kia không đuổi kịp chúng ta đâu.”
Tuy nhiên, sau khi anh ta dứt lời, liền không nhận được bất cứ hồi âm nào.
Âu Dương Phong cảm thấy kỳ lạ nên quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh ngồi bên cạnh anh lúc này, không hiểu tại sao, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngồi dựa vào ghế lái, hai mắt nhắm chặt, giống như đã mất ý thức.
Sau khi người đàn ông đầu trọc để mất Nguyễn Khánh Linh, bởi vì xe của anh ta đột nhiên bị hỏng nên người phụ nữ kia bỏ trốn rất nhanh.
Anh ta không biết phải làm sao, chỉ đành đá xe trút giận, cuối cùng gọi điện cho Hàn Văn Trịnh.
Anh ta biết rõ một điều, nếu Hàn Văn Trịnh biết Nguyễn Khánh Linh đã bỏ trốn là do anh ta bất cẩn thì chắc chắn Hàn Văn Trịnh sẽ cho anh ta sống dở chết dở.
Vì vậy khi anh ta gọi điện cho Hàn Văn Trịnh đã đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Hà Thanh.
Anh ta nói rằng Nguyễn Khánh Linh không hề rời khỏi biệt thự, thông tin mà Hà Thanh không hề chính xác, chiếc xe mà anh ta chặn giữa đường là của người phụ nữ khác.
Hàn Văn Trịnh nghe vậy liền vô cùng phẫn nộ.
Đồ ngu xuẩn. Có tí chuyện cỏn con cũng làm không xong.
Đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hàn Văn Trịnh tức giận đến phát điên, lập tức gọi điện thoại cho Hà Thanh. Ngay khi đầu bên kia bắt máy, anh ta liền lớn tiếng mắng chửi, mà Hà Thanh ở đầu bên kia thì ù ù cạc cạc, không biết Hàn Văn Trịnh tại sao lại lên cơn như bị thần kinh.
Tuy nhiên, từ trong lời nói của anh ta, Hà Thanh có thể đoán được rằng, có lẽ anh ta vẫn chưa bắt được Nguyễn Khánh Linh.