Chương
“Được.”
Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói như vậy thì có phần xấu hổ.
Cô còn cho rằng tất cả đều là cho cô.
Cô ngượng ngùng sờ mũi, Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô làm như vậy cũng cố nén cười, xoa xoa đầu cô.
Thật ra anh mua nhiều như vậy, chỉ là muốn xem sở thích của cô, về phần những món còn dư lại, đúng lúc có thể đưa cho người của công ty.
Trong lúc ăn sáng, Phạm Nhật Minh nghe một cuộc điện thoại, Nguyễn Khánh Linh không biết là ai gọi đến, nhưng sau khi cúp điện thoại, anh không tiếp tục ăn nữa, chỉ nói với cô một câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại một người đang ăn sáng là Nguyễn Khánh Linh, cô ít nhiều cảm thấy có phần trống rỗng vắng vẻ.
Tuy nhiên, khi nghĩ rằng Phạm Nhật Minh sẽ trở lại, cô không còn thất vọng như vậy nữa.
Hôm qua, cô có trao đổi với tổng biên tập một số chi tiết về việc xuất bản, tổng biên tập đã góp ý với cô một chút, cho nên sau khi ăn xong, cô lập tức lên lầu sửa đổi.
Nhưng khi Nguyễn Khánh Linh đang sửa bài báo, thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến Phạm Nhật Minh, ban đầu cô còn muốn viết bài cho tốt, nhưng đầu óc cô lại luôn nghĩ đến những lời mà người đàn ông kia đã nói bên tai cô lúc sáng.
Kể từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, dường như anh luôn thích nói những điều lộn xộn thô tục với cô, phải đến khi cô đỏ mặt đến mang tai, lấy tay che miệng của anh lại thì anh mới bằng lòng ngậm miệng.
Nguyễn Khánh Linh còn cố ý lên mạng tìm hiểu xem tại sao đàn ông lại thích nói những lời đó.
Kết quả tìm kiếm cho thấy, những lời như vậy có thể làm gia tăng mức độ tình thú giữa những người yêu nhau.
Vì vậy, phải chăng Phạm Nhật Minh đang muốn gia tăng tình thú giữa hai người bọn họ.
Nguyễn Khánh Linh bất giác đỏ mặt khi nghĩ đến điều đó, cô lấy tay che mặt, thầm mắng bản thân phải tỉnh táo.
Cuối cùng cũng đến buổi trưa, Phạm Nhật Minh vẫn chưa trở về.
Một mình cô từ trên lầu đi xuống, sau đó lại lên lầu, đi đi lại lại mấy lần như vậy, nhưng vẫn không đợi được người đàn ông kia quay lại.
Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh không thể chờ thêm được nữa, cô gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai trả lời, cuộc gọi thứ hai đã kết nối, nhưng đó lại là giọng nói của một người phụ nữ.
“Xin chào, đây là văn phòng của Chủ tịch Minh, tôi là Ôn Thục Nhi, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?”
Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng, mềm mại, không hiểu sao lại rất dịu dàng, êm tai.
Nguyễn Khánh Linh không ngờ người bắt máy sẽ là một người phụ nữ, cô sững sờ trong chốc lát, mãi cho đến khi giọng nữ ở đầu dây bên kia hỏi lại thì cô mới lấy lại tinh thần, nói: “Phạm Nhật Minh không có ở đó sao?”
Giọng nữ ở đầu dây bên kia nghe rất êm tai, lời nói phát ra tròn vành vạnh như người dẫn Chương trình phát thanh, nghe từng lời từng câu cô ấy nói cũng là một loại thưởng thức.
“Không có, chủ tịch Minh đang họp, cô có chuyện gì sao? Trước tiên có thể nói cho tôi biết, sau khi chủ tịch Minh trở về, tôi sẽ giúp cô truyền lời lại cho chủ tịch Minh.”
“À… Không có gì, không cần đâu.”