Chương
Vì vậy họ lắc đầu: “Không có.”
Mặc dù Phạm Nhật Minh rất khó chịu với Lý Đức Sơn, nếu như là lúc trước, thì sẽ cùng đi chơi bowling, nhưng bây giờ trong nhà vẫn còn một cô nhóc đang đợi anh, nếu như anh về muộn, không phải sẽ khiến cô nhóc đó lo lắng sao?
Nhưng cho dù Phạm Nhật Minh có không tình nguyện thế nào, thì lý trí vẫn có ưu thế.
Bây giờ anh đang gặp bất lợi ở tập đoàn nhà họ Phạm, cho dù một mình anh có phát triển tốt thế nào, cũng đều không thể giúp anh lấy lại được tập đoàn nhà họ Phạm, trừ khi ra tay từ trong nội bộ, khiến ông nội cam tâm tình nguyện giao công ty cho anh.
Cho nên hiện tại anh cần phải chiến thắng một doanh nhân không não nhiều tiền như Lý Đức Sơn, hơn nữa, chuyện quan trọng là bây giờ ông ta đang có chủ ý với Ôn Thục Nhi.
Phạm Nhật Minh cũng liếc nhìn Ôn Thục Nhi, thấy cô ta vẫn đang cười đùa làm nũng với Lý Đức Sơn, vì vậy anh đồng ý.
Nhưng trong lúc đó, anh ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
“Khánh Linh, tối nay có lẽ anh sẽ về muộn một chút, em không cần phải đợi anh, ngủ sớm một chút biết chưa?”
Gió bên ngoài khách sạn rất lạnh, thổi qua mặt Phạm Nhật Minh, giọng nói của anh cũng bị thổi đến lạnh.
Bên kia người phụ nữ dường như thở dài, một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến: “Vâng, vậy khi anh trở về thì cẩn thận một chút.”
Nói xong, Nguyễn Khánh Linh lại cúp điện thoại trước.
Lúc này Phạm Nhật Minh cầm điện thoại, nhưng không muốn nhanh như vậy đã trở về phòng bao.
Anh hít sâu một hơi, lấy một điếu thuốc châm lửa, hít mạnh một hơi, rồi từ từ thở ra, làn khói cuộn xoáy dần dần làm mờ đường nét trên khuôn mặt anh, không hề nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
Sau khoảng năm sáu phút, Phạm Nhật Minh dập điếu thuốc, tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh, đi vào bên trong.
Khi trở về phòng bao, Ôn Thục Nhi đang nâng ly uống rượu với Lý Đức Sơn, hai người vừa nói vừa cười, trên gương mặt xinh xắn trắng trẻo của người phụ nữ còn có nụ cười ngại ngùng, dáng vẻ giống như một nữ sinh vậy.
Dáng vẻ này của Ôn Thục Nhi khiến Lý Đức Sơn càng thêm thích hơn, dần dần động tác nhỏ của ông ta càng ngày càng nhiều hơn.
Ôn Thục Nhi tiếp nhận từng cái một, dục vọng nổi lên khiến trong lòng Lý Đức Sơn ngứa ngáy, trong lòng cào cấu khó chịu.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy cảnh này, độ cong trên khóe miệng của anh dần dần trở lên lạnh lẽo.
Có lẽ hầu hết đàn ông sẽ bị dáng vẻ của Ôn Thục Nhi lừa, nghĩ rằng cô ta thật sự thích mình, nhưng Phạm Nhật Minh chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra sự giả dối và gian xảo của cô ta.
Anh biết trong lòng Ôn Thục Nhi nghĩ gì.
Chỉ là thu nhập thêm lốp phòng bị, nếu như có lai lịch của Lý Đức Sơn thì nó sẽ có lợi cho tương lai của cô ta rất nhiều.
Giống với loại phụ nữ như Hà Thanh.
So sánh bọn họ với cô nhóc ngốc của anh, sự ngốc nghếch và ngây thơ của cô càng trở nên nổi bật hơn, cũng chính vì điểm này, mới khiến cho Phạm Nhật Minh mê mẩn cô, không thể thoát ra được.