Chương
“Trước kia, lúc anh còn đang ở tập đoàn nhà họ Phạm, cô ta cảm thấy nếu gả được cho anh thì sẽ có thể trở thành bà chủ, hiển nhiên là sẽ tìm cách leo lên vị trí bên cạnh anh, nhưng mà hiện tại cô ta lại cùng Hàn Văn Trịnh hợp tác là vì muốn lên giường với Phạm Hoàng Anh.”
“Cái gì?”
Nguyễn Khánh Linh khiếp sợ, cô hoàn toàn không nghĩ ra được Hà Thành cô ta quả nhiên lại là loại phụ nữ này.
Trước kia, mặc dù cô ta vì theo đuổi Phạm Nhật Minh mà làm không ít chuyện tổn thương anh cũng nói không ít lời tổn thương cô, nhưng từ đầu đến cuối Nguyễn Khánh Linh đều đối với cô ta là mang theo sự thương hại, còn tưởng rằng đối phương đúng thật là có tình cảm sâu sắc với Phạm Nhật Minh cho nên mới làm ra những chuyện như vậy.
Nhưng hiện tại, Phạm Nhật Minh kể như vậy, trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của người phụ nữ kia, điều này là cho trong lòng Nguyễn Khánh Linh đối với cô ta ngay cả một chút thương hại còn sót lại cũng không còn, hoàn toàn chỉ còn lại sự chán ghét.
“Vậy cô ta với Phạm Hoàng Anh ở bên nhau rồi sao?”
Nguyễn Khánh Linh hỏi.
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh vỗ vỗ đầu của cô: “Ừ, ở bên nhau rồi, cô gái ngốc này, cả ngày hôm nay bộn bề trăm công nhiều việc như vậy, có mệt không?”
Giọng điệu của anh vô cùng cưng chiều, Nguyễn Khánh Linh cũng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Em chỉ tò mò một chút thôi mà.”
Máy bay đáp xuống sân bay Lâm Đồng, Phạm Nhật Minh mang theo Nguyễn Khánh Linh xuống máy bay.
Bên ngoài sân bay đã có người chờ đến đón bọn họ, ở trên xe, Nguyễn Khánh Linh hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Đi tới công ty của anh sao?”
Cô thử đoán.
“Đi gặp biên tập của em.”
“Ngay bây giờ sao?”
Nguyễn Khánh Linh có chút ngoài ý muốn, vừa rồi lúc ở trên máy bay, Phạm Nhật Minh nói mời biên tập của cô đến Lâm Đồng, cô còn tưởng rằng anh chỉ vì muốn thuyết phục mình đi cùng nên mới nói như vậy.
Nhưng cô thật sự không ngờ tác phong của Phạm Nhật Minh lại có thể thật sự nhanh tới như vậy.
Biên tập đến Lâm Đồng còn sớm hơn so với bọn họ.
“Đương nhiên, chuyện công việc của em sao anh lại có thể chậm trễ được.”
Phạm Nhật Minh mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt của cô.
Nguyễn Khánh Linh đối với hành động nuông chiều và âu yếm của anh như vậy, trong cảm thấy cực kỳ ấm áp, lại thấy có chút may mắn, may mắn vì cô gặp được một người đàn ông đối xử tốt với mình như vậy.
“Nhật Minh, cảm ơn anh.”
Nguyễn Khánh Linh nói, lúc này người đàn ông cười có chút gian xảo, ở bên tai cô nhẹ giọng thì thầm: “Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh thì tối nay thể hiện nhiều thêm một chút.”