Chương
Nghe vậy, Lăng Huyền lập tức trở nên khẩn trương lên, cô ấy lo rằng Trần Hữu Nghị sẽ nói lung tung, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, cho đến khi nhìn thấy nội dung tin nhắn thì cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng may, anh ta không có nói lung tung.
Thái độ không tín nhiệm mình của cô ấy khiến cho Trần Hữu Nghị có chút bất mãn, anh ta nói thầm: “Sớm biết thì tôi đã nói rằng cô ngủ lại chỗ tôi rồi, còn giúp cô nói dối làm gì chứ, lòng tốt không được báo đáp.”
“…”
Lăng Huyền không muốn nói chuyện với người đàn ông da mặt dày kia nữa, vì thế cô ấy lấy đồ đạc của mình rồi tông cửa xông ra ngoài.
Cô ấy đi đến trước cửa phòng bệnh cách vách, cửa đang đóng, Lăng Huyền hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái của mình, lại nghĩ kỹ lí do thoái thác, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Thẩm Lăng đã dậy rồi, anh ta đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, cho nên lúc Lăng Huyền đi vào, anh cũng không phát hiện ra.
Trong lòng Lăng Huyền vui vẻ, cô ấy vội vàng nhét mấy thứ đồ trong tay lung tung vào trong ngăn tủ, tránh cho tý nữa còn phải giải thích với anh nữa.
Lúc Thẩm Lăng đi ra, nhìn thấy Lăng Huyền, anh ta nói: “Đến rồi hả?”
“Ừ.”
Lăng Huyền gật đầu.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Không sao.”
Lăng Huyền dứt lời, hai người lại nhìn nhau không nói gì, trầm mặc trong chốc lát, cô ấy cảm thấy có chút lúng túng, sau đó đi vào trong phòng rồi nói: “Tôi đi xem cô một chút.”
Giọng nói rơi xuống, cô ấy đã đi vào rồi.
Thẩm Lăng đứng tại chỗ, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mác.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy Lăng Huyền hôm nay, thoạt nhìn lại có chút lạ lạ.
Hình như, anh thật sự bắt đầu trở nên xa lạ với cô ấy rồi.
Trước kia hai người ở cùng một chỗ, chưa từng có sự trầm mặc ngượng ngùng giống như bây giờ vậy.
Bây giờ, Lăng Huyền đối với Thẩm Lăng mà nói, luôn khiến cho anh có chút lo được lo mất.
Thẩm Lăng cũng tiến vào, mẹ Thẩm Lăng còn có chút kinh ngạc, bà nói: “Lăng, sao hôm nay con lại đến sớm như vậy?”
“Vâng, thời gian đi làm bây giờ vẫn còn sớm, con đến thăm mẹ một chút rồi đi.”
“Ừ.”
Mẹ Thẩm Lăng cười với vẻ ôn nhu, sau đó gọi con trai mình tới gần: “Nào, Lăng, ngồi xuống đây với Lăng Huyền này.”
“Vâng.”
Thẩm Lăng đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh Lăng Huyền, cô nhìn anh một cái, cười cười.
“Thấy cuối cùng hai người các con cũng lại ở bên nhau lần nữa, trong lòng mẹ rất vui mừng.”