Chương
Ông ta nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, trong mắt mang theo vẻ cảm kích và yêu thích.
Ông ta chính là thích cô bé tâm tính thiện lương này, cho nên lần này, mới lựa chọn ký hợp đồng với Tập đoàn nhà họ Phạm.
Sau khi Phạm Nhật Minh hiểu rõ tình hình, ngược lại cũng không quá bất ngờ.
Chẳng qua, lúc ấy lúc anh làm người thần bí trợ giúp cho Khánh Linh, cô còn hay nói đùa rằng có thể là tên lamg thang mà cô đã giúp đỡ ở nước Anh hay không, vào thời điểm đó anh còn không cho là thật, nhưng bây giờ lại thật sự là bị cô nói trúng rồi.
Phạm Nhật Minh cũng cười mà xoa xoa đầu cô.
Ông ta cũng nhìn ra được quan hệ của hai người, trên mặt ông hơi hơi có chút nghiêm túc mà nói: “Thật ra, vốn là tôi cũng không định ký phần hợp đồng này với công ty các cậu đâu, mặc kệ cậu có đi muộn hay không, thì hôm nay chỉ là muốn qua đây nói một tiếng với cậu thôi. Ai biết lại gặp phải cô bé này, vậy mà là bà xã của cậu.”
Ông ta ý vị thâm trường nhìn Phạm Nhật Minh, chậm rãi nói: “Cho nên, Chủ tịch Minh, lần này chúng ta có thể hợp tác thành công, công lao cũng là thuộc về vợ của cậu đó.”
Sao Phạm Nhật Minh lại có thể không biết ý đồ của ông lão này được chứ.
Đơn giản chính là muốn cho Nguyễn Khánh Linh một chỗ dựa vững chắc thôi, ông ta còn lo rằng mình sẽ khi dễ con bé kia nữa.
Phạm Nhật Minh cười, mặc dù có người khác phái cho người phụ nữ của anh chỗ dựa như vậy, khiến cho anh cảm thấy thoáng có hơi khó chịu, nhưng là, nể tình ông ta cũng là muốn bảo vệ Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh vẫn lễ phép mỉm cười, gật đầu đáp lại một tiếng.
Ngược lại là Nguyễn Khánh Linh, bị ông lão nói cho có chút ngượng ngùng.
Cô cười nói: “Tôi chỉ là đến thăm anh ấy thôi, không có gì đâu.”
Rất nhanh, cô liền cầm lấy tay của người đàn ông, lại thân thiết mà hỏi: “Tay anh thật sự không sao chứ?”
“Em băng bó cho anh một chút.”
Nguyễn Khánh Linh không đợi Phạm Nhật Minh trả lời, tự mình nói.
Thấy thế, ông lão cũng cười, nói tạm biệt muốn rời đi.
Tiếp theo cặp vợ chồng son này cần có một không gian riêng, ông vẫn là không ở đây làm bóng đèn nữa.
“Đi thong thả, công việc cụ thể về hợp đồng có dịp thì tôi sẽ liên hệ với ông.”
“Được.”
Ông lão rời đi.
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên chú ý tới Trần Hữu Nghị ở một bên, bởi vì vừa rồi anh ta vẫn luôn trầm mặc, hơn nữa cô cũng không chú ý tới, cho nên cô cũng không nhìn thấy anh.
Thấy Nguyễn Khánh Linh nhìn Trần Hữu Nghị, Phạm Nhật Minh cũng nhìn thoáng qua về phía anh ta, phát hiện hôm nay anh ta im lặng dị thường.
Phạm Nhật Minh đang muốn hỏi, lúc này, chợt nghe thấy Trần Hữu Nghị mang theo vẻ mặt có chút ngưng trọng, lại mang theo vài phần lo lắng mà nói: “Nhật Minh, Khánh Linh, tôi còn có chuyện rất quan trọng, đi trước đây.”
Bình thường thấy Trần Hữu Nghị đều là một bộ dáng cợt nhả, không đứng đắn, Nguyễn Khánh Linh vẫn là phải nhìn kỹ lại, thấy bộ dáng anh ta khẩn trương như vậy, nhịn không được mà nhỏ giọng nói thầm một câu: “Chuyện gì vậy chứ? Quan trọng như vậy sao?”