Chương
Tuy có khác thường nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Nhất là đối với y tá trẻ, lương tâm thật sự cắn rứt.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi cuối cùng nói: “Thật ra vừa rồi tôi nói dối anh. Người nhà ở phòng bên cạnh không đi đăng ký kết hôn mà là đi ra ngoài, chắc là đi siêu thị.”
“Cô nói gì?”
Sắc mặt Trần Hữu Nghị thay đổi ngay lập tức, đôi mắt của anh ta sáng lên rất nhiều, sự u ám ban đầu đã bị quét sạch.
Sau đó cô y tá run run lặp lại những gì vừa nói, kết quả là cảnh người đàn ông tức giận trong tưởng tượng của cô ấy không xảy ra.
Ngược lại, sắc mặt của anh ta hiển nhiên hòa hoãn hơn lúc trước rất nhiều, cũng không cố gắng xuống giường nữa, an ổn nằm trên giường, cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Sự trầm lặng bất thường của anh ta khiến cô y tá càng cảm thấy không yên tâm.
Cô ấy xoắn tay, mồ hôi túa ra trên trán, rất sợ rằng người đàn ông này sẽ ngay lập tức thay đổi sắc mặt và cô ấy sẽ mất việc.
Trần Hữu Nghị nhanh chóng nói: “Cô đi ra ngoài.”
Anh ta nói với y tá.
Đi ra ngoài?
Anh ta không làm khó mình sao?
Để cô ấy đi dễ dàng như vậy?
Cô y tá cảm thấy khó tin, nhất thời không dám rời đi.
Lúc này, Trần Hữu Nghị cau mày, ánh mắt có chút không kiên nhẫn: “Đi ra ngoài.”
Cô y tá nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, không còn chần chừ gì nữa, vội vàng đáp ứng, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ còn lại bác sĩ và Trần Hữu Nghị trong phòng.
Người đàn ông cong môi và nói: “Đợi lát nữa người phụ nữ của tôi qua đấy, nếu cô ấy hỏi về tình trạng của tôi, anh hãy nói nghiêm trọng lên, tốt nhất là nói rằng tôi sắp bị cụt chân, được chứ?”
“Không được.”
Bác sĩ vẫn là bác sĩ, làm sao bỏ được đạo đức nghề nghiệp chứ?
“Chậc chậc.”
Trần Hữu Nghị lại thay đổi chiến lược: “Vậy thì tôi tự nói, anh đứng bên cạnh là được, dù sao cũng đừng bóc mẽ tôi.”
Nhưng vẻ mặt bác sĩ vẫn bất đắc dĩ: “Lừa gạt người nhà bệnh nhân, vi phạm chuyên môn của tôi, việc này không được.”
Lúc này, vẻ mặt Trần Hữu Nghị có chút mất mát và cô đơn, anh ấy nói: “Tôi cũng biết chuyện này là làm khó anh, nhưng vì tình nghĩa anh em, anh giúp tôi một chút, anh không hy vọng rằng tôi cô độc hết quãng đời còn lại chứ?”
“Vừa rồi anh cũng nghe cô y tá đó nói là cô ấy đã đính hôn với người đàn ông khác, còn không biết khi nào kết hôn, nếu không động thủ nữa thì người ta sẽ chạy mất.”