Chương
Chẳng lẽ cô ấy đang chăm sóc một đứa trẻ lớn xác sao?
Lăng Huyền đã nhiều lần tự hỏi, không có cách nào, cuối cùng cô ấy vẫn phải thỏa hiệp, chẳng qua là cô ấy uống ít đi một chút, dù sao bây giờ Trần Hữu Nghị đang bị thương, cũng không thể làm gì được cô ấy.
Nhưng mà rất nhanh, Lăng Huyền liền biết rằng, là cô ấy nghĩ sai rồi.
Cô ấy không nhìn thấy, khi người đàn ông đó thực hiện được, một ý cưới hiện lên trong đáy mắt.
Tửu lượng của Lăng Huyền thực sự là rất kém, kém đến mức nào ư? Cô ấy chỉ một ly rượu nhỏ, rất nhanh hai má đã hiện lên màu hồng nhạt.
Hơn nữa cô ấy là kiểu mà một khi bắt đầu uống, sẽ không thể dừng lại được.
Mặc dù Lăng Huyền rất cố gắng kiềm chế lại, làm cho bản thân tỉnh táo, nhưng mà ý thức của cô ấy đã dần dần rời khỏi.
Cô ấy rót một ly rượu đưa cho Trần Hữu Nghị một chén rượu, lúc cô ấy đưa tay ra muốn mời lại thì bị Trần Hữu Nghị ngăn lại.
Hiển nhiên, người đàn ông cũng không ngờ được, tửu lượng của cô ấy lại kém đến như vậy.
Vừa mới uống một chút, mà đã say rồi?
Không thể không nới, Trần Hữu Nghị có chút chờ đợi dáng vẻ cô ấy uống say.
Anh ta thừa dịp Lăng Huyền say rượu, dọn sạch sẽ toàn bộ ly rượu và bình rượu, sau đó đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó nữa, anh ta đi ngang qua, bế người phụ nữ say đến hôn mê kia lên giường.
Anh ta phát hiện người phụ nữ này uống say rồi, thế mà còn dễ thương, ngây thơ hơn lúc bình thường rất nhiều.
Cô ấy không giống mấy người uống rượu rồi phát điên, chỉ một mực ngẩn ngơ ra, hai mắt nhìn vào khoảng không, không biết là đang nghĩ cái gì.
Anh ta chạm chạm cô ấy, cô ấy lại nhìn lại anh ta vài cái, sau đó lại ngây ngốc mà bày ra một hàm răng trắng trước mặt anh, cười hai tiếng, tiếp tục quay đầu đi, lại nhìn vào khoảng không.
Trần Hữu Nghị bị bộ dạng của cô ấy câu đãn cho sắp không ổn rồi, ôm lấy thắt lưng cô, đưa khuôn mặt của cô ấy quay sang, giữ lấy quai hàm của cô mà hôn lên.
Toàn bộ khoang miệng của cô ấy còn mang theo mùi rượu.
Anh ta hôn rồi lại hôn, rồi lại cảm thấy mình cũng có chút say rồi, nhưng ràng là anh ta không uống nhiều rượu.
Lăng Huyền cảm giác trong miệng có vật gì đó cứ lượn qua lượn lại, cô ấy khó chịu, hừ hừ hai tiếng, muốn hất vật lạ đó ra, Trần Hữu Nghị bị sự đáng yêu của cô ấy chọc cho vui vẻ, dục vọng dưới người cũng đang phồng lên.
Anh ta cởi quần áo của người phụ nữ, tắt đèn trong phòng, dịu dàng đặt tay bên tay cô ấy, cúi đầu xuống gần mặt cô mà khẽ hỏi: “Lăng Huyền, tôi là ai?”
Mặc dù đèn trong phòng đã tắt rồi, nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn sáng rọi vào, ánh mắt Lăng Huyền, ở trong bóng tối lại càng sáng hơn, giống như đã mạ thêm một lớp thủy tinh vậy.
“Trần Hữu Nghị, anh ngốc hả?”
Lời của cô ấy cứ như hờn dỗi, nói với Trần Hữu Nghị, lúc này từng cử chỉ của cô ấy, đều là liều thuốc kích dục chết người, nụ cười trên môi anh ta lại càng thêm tà mịa, âm thanh trong miệng cũng trở nên khàn khàn gợi cảm.
“Phụ nữ ấy, sau khi thành người của tôi, đừng hòng chạy thoát.”