Chương
Phạm Nhật Minh khó chịu.
Có lẽ là do uống rượu, lá gan của Lăng Huyền cũng to hơn, cô ấy không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, sau đó đứng dậy, ôm lấy một tay của Nguyễn Khánh Linh, nói: “Đêm nay tôi phải ngủ với Khánh Linh!”
Phạm Nhật Minh nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Tự mình ngủ đi.”
Vợ của anh, dựa vào cái gì mà ngủ cùng người phụ nữ khác?
Ai biết, Lăng Huyền vừa nghe thấy lời anh, nhát mắt liền làm loạn, tràn đầy sự đánh đá của con gái: “Không được! Tôi không muốn! Tôi muốn ngủ với Khánh Linh cơ! Ai cũng không được chia cắt hai chúng tôi!”
Nói xong, cô dùng cả tay cả chân, ôm lấy Nguyễn Khánh Linh, cướp cô từ lòng người đàn ông về.
Này thì tốt rồi, Lăng Huyền hoàn toàn chọc cho Phạm Nhật Minh dựng lông rồi.
Thừa lúc Phạm Nhật Minh còn chưa nổi điên lên, Trần Hữu Nghị liền nhanh chóng tiếng lên, lôi lấy tay Lăng Huyền, đưa cô ấy đến bên cạnh mình, sau đó cười mà nói với người đàn ông: “Người phụ nữ này say nên điên rồi.”
Phạm Nhật Minh nhìn bạn thân của mình, lúc này mới thu hồi lại sự tức giận, trầm giọng mà nói: “Trông chừng cô ta cho tốt.”
Phạm Nhật Minh ôm lấy Nguyễn Khánh Linh định rời đi, đột nhiên lại bị một lực mạnh kéo lại.
Anh quay đầu lại nhìn một cái, là Lăng Huyền, đã vùng vẫy thoát khỏi tay Trần Hữu Nghị, lại chạy đến nắm lấy cánh tay Nguyễn Khánh Linh.
“…”
Phạm Nhật Minh quay đầu lại nhìn Trần Hữu Nghị, sắc mặt rất kém.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh căn bản buồn ngủ đến không ổn rồi, giờ lại bị Lăng Huyền kéo lấy, có chút tỉnh rượu, cô nhìn Lăng Huyền, cười ngốc nghếch, Lăng Huyền nhìn thấy cô cười, cũng cười lại.
Hai người phụ nữ liền nhìn nhau mà cười ngây ngốc.
“Khánh Linh, tớ muốn ngủ với cậu!”
Lăng Huyền lại nói, cô ấy ôm cánh tay Nguyễn Khánh Linh, cứ lắc qua lắc lại, muốn làm cho cô đồng ý.
Nguyễn Khánh Linh ấy, cánh tay cứ bị cô ấy lắc qua lắc lại, cảm giác rất thú vị, cũng rất thoải mái, cô nhếch miệng cười hai tiếng, sau đó gật đầu đáp: “Được thôi.”
“…”
Phạm Nhật Minh đang ôm cô, lúc này vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ.
Người phụ nữ ngu ngốc này.
Không biết là một ngày anh đã không ôm cô rồi, bị dày vò bao nhiêu, giờ đến đêm lại phải giao cho người phụ nữ kia sao?
Nhưng mà, Phạm Nhật Minh là một người đàn ông, lại không thể thực sự xử hai cô gái này, chỉ đành nhịn buồn phiền trong lòng lại, nhìn Trần Hữu Nghị một cái, nói: “Tôi với anh đưa hai cô ấy lên.”
“…Được.”
Lúc này trong lòng Trần Hữu Nghị cũng thấy mất mát.
Hôm nay lúc bọn họ chơi trò chơi, anh ta đã cảm thấy được, Lăng Huyền không có thù địch với mình nhiều như vậy, anh ta còn nghĩ rằng, đêm nay nghe theo lời của Khánh Linh, thử lại lần nữa.
Ai biết được, đêm nay hai cô gái lại ở với nhau…
Vậy lần sau của anh không biết là phải đợi đến bao giờ.
Nghĩ một hồi, Trần Hữu Nghị liền cam chịu số phận mà thở dài một hơi, sau đó tiến lên, đỡ lấy người phụ nữ đang bước đi loạng choạng, bốn người đi lên trên tầng,