Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

chương 813

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ngôi biệt thự lớn như thế mà chỉ có mỗi một mình cô ấy ở?

Trung Huy không nhịn được suy nghĩ, không phải con gái ở một mình sẽ sợ hãi sao? Cô ấy không chỉ ở nhà một mình mà còn về nhà trong tình trạng say rượu giữa đêm?

Bố mẹ cô ấy đâu?

Nhưng mà, Trung Huy không tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa.

Dù sao thì anh ấy cũng không phải kẻ thích xen vào việc của người khác, nếu như không phải suýt chút nữa đụng vào cô ta, thì cô ta đối với anh ấy mà nói chỉ là một người qua đường mà thôi.

Trung Huy quyết định, sau khi đem chén nước này đến xong thì sẽ lập tức rời đi.

Trở lại phòng nghỉ của người phụ nữ kia, lúc này cô ấy đang ngồi trên giường, hai mắt lóng lánh nhùn người đàn ông.

Người phụ nữ này có đôi mắt thật là đẹp…..

Cho dù Trung Huy đã gặp rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, nhưng anh ấy không thể phủ nhận rằng, người phụ nữ trước mặt này xinh đẹp một cách quá phận.

“Nước.”

Trung Huy đi đến ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, đưa chén nước cho cô ấy.

Cô ấy nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ, khác hoàn toàn với vẻ tùy hứng yếu ớt trước đó, lúc này coi ấy vô cùng ôn nhu nghe lời.

“Uống xong nước thì nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”

Trung Huy không có ý định đợi tiếp nữa, thế là anh ấy vừa nói xong liền nhấc chân muốn đi luôn.

Lúc này, người trên giường lập tức buông chén nước ra, từ trên giường nhảy xuống, giữa chặt lấy tay áo của anh ấy.

“Anh đừng đi.”

Người phụ nữ nói.

“Buông ra.”

Trung Huy hơi nhíu mày.

“Không buông.”

Cô ấy lại bắt đầu không nói đạo lý, chất cồn làm gương mặt người phụ nữ hơi ửng hồng, cô ấy quệt miệng, nũng nịu nói: “Anh đừng đi mà, tôi ở một mình sẽ sợ hãi

“…”

Trung Huy nhìn cô ấy, mi tâm nhảy lên, anh ấy nhẫn tâm hất tay của người phụ nữ kia ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng của cô ấy, đi xuống dưới tầng.

Anh ấy ra khỏi biệt thự, vừa mới mở cửa xe thì nghe thấy từ phía sau truyền tới tiếng kêu đau.

Trung Huy quay đầu, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng.

Hóa ra, người phụ nữ vừa nãy cũng đi ra theo, cô ấy không đi giày, quần áo trên người cũng rất ít ỏi, có thể là do Trung Huy đi quá nhanh, cô ấy đuổi theo rất vất vả, sau khi đi ra khỏi biệt thự thì bị sỏi đá dưới làm cho gấp ngã xuống đất, cô ấy ôm lấy chân nhỏ giọng kêu đau.

“Cô quay về đi.”

Trung Huy nhìn coi ấy, cảm thấy dây thần kinh đại não đang nhảy lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio