Chương
Nếu như người kia vẫn còn sống, cũng thiện lương như anh ấy vậy.
Sở dĩ tối hôm qua cô ấy không chịu đi bệnh viện, đó cũng là bởi vì bạn trai cũ của cô ấy chết ở bệnh viện, nơi đó đối với cô ấy mà nói chính là một cái lồng giam.
Cô ấy đoán rằng phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể thoát khỏi đoạn trí nhớ đau khổ kia, cũng có thể cả đời này không thoát ra được.
Trung Huy không ngờ rằng, anh ấy chỉ trả cô mỗi một tấm chi phiếu thôi mà cô ấy lại khóc thành cái dạng này.
Không phải là lúc trước anh ấy nói lời quá hại người sao?
Tại sao cô ấy lại khóc thành cái dạng này?
Mặc dù nhìn Trung Huy rất khó gần, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt đau khổ như vậy, trong lòng không khỏi có chút luống cuống.
Khi xử lý công việc của công ty, anh ấy có thể rất thành thạo diệu liệu, thế nhưng mà anh ấy lại không biết phải an ủi phụ nữ như thế nào.
Lâm Đỗ Nhã nức nở, đưa tay muốn nhận lấy chi phiếu của anh ấy.
Nhưng mà ngay lúc cô ấy đưa tay ra, Trung Huy nhìn thấy trên cổ tay cô ấy có mấy vết sẹo đỏ nhìn mà giật mình.
Anh ấy lại nhớ lại câu nói lúc cô ấy nói chuyện điện thoại.
Quỷ thần xui khiến, Trung Huy lại ỗng nhiên cầm tấm chi phiếu bỏ lại vào trong túi mình, trước ánh mắt ngạc nhiên của người phụ nữ, anh bình tĩnh mở miệng nói.
“Số tiền này tôi nhận, dùng làm học phí, tôi sẽ dạy cho cô cách đả để phòng thân.”
Nghe thấy anh ấy nói, Lâm Đỗ Nhã đang khóc bỗng nhiên ngừng khóc luôn, dụi mặt một cái, ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”
Trung Huy gật đầu, anh ấy thở dài một hơi, may mà người phụ nữ này không khóc nữa.
Rất nhanh, Lâm Đỗ Nhã đã hòa hoãn được cảm xúc bi thương, cô ấy chủ động đưa tay ra, nói: “Em tên là Lâm Đỗ Nhã, sau này anh chính là thầy giáo của em.”
Hiện tại có thể tìm được việc khác làm ngoài trừ uống rượu, cô ấy cũng rất là vui mừng.
“Trung Huy.”
Trung Huy cũng đưa tay bắt tay cô ấy một cái, sau đó lập tức thu hồi.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi!”
Lâm Đỗ Nhã kích động nói, thậm chí còn không thèm thay quần áo luôn.
Trung Huy bất đắc dĩ nói: “Hôm nay thì không được, hơn nữa, cô còn đang bị thương, trước tiên nên chăm sóc tốt vết thương đã.”
Lúc này, trên mặt Lâm Đỗ Nhã có chút thất lạc, cô ấy nói: “Vết thương trên chân tôi không sao, chỉ xước chút da mà thôi, hôm nay anh có chuyện gì sao?”
Trung Huy gật đầu: “Ừm, tôi phải đi làm.”
Lâm Đỗ Nhã hơi thất vọng: “Như vậy sao….”
Nếu như người đàn ông này đi, vậy thì cô ấy chỉ có một mình, cô ấy không muốn ở lại một mình.
Thế là Lâm Đỗ Nhã liền quấn lấy Trung Huy, sống chết muốn đi theo anh ấy đến công ty.
“….”
Khi Trung Huy muốn từ chối cô ấy, cô ấy lại làm ra bộ dạng muốn khóc, cuối cùng anh ấy nhất thời mềm lòng, đưa cô ấy đến công ty.