Chương
“Có phải nói bậy hay không thì trong lòng cậu rõ nhất, dù sao thì điều kiện của chúng tôi cũng đã bày ra rồi, quy hàng, chắc chắn chúng tôi sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu.” Nói tới đây, Lâm Đỗ Nhã dừng lại một chút, khóe mắt mang theo ý cười sâu sắc, nhưng nhiệt độ lại có chút lạnh.
“Thực không dám giấu diếm, bệnh viện đã tìm được người có giác mạc phù hợp với em gái của cậu rồi, chỉ cần làm phẫu thuật nữa là có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng rốt cuộc cô ấy có thể được làm phẫu thuật hay không thì còn phải xem người anh trai là cậu đây, có muốn cho cô ấy có cơ hội được nhìn thấy thế giới này một lần nữa không.”
Nghe vậy, vẻ mặt đứa bé trai đỏ bừng, cuối cùng thì ỉu xìu xuống.
Cả người bỗng nhiên giống như bị rút hết sức lực, cậu ta ngồi lên ghế sopha, không nhịn được bụm mặt khóc rống lên.
Em gái nhỏ của cậu ta….
Làm sao cậu ta có thể không đồng ý với bọn họ được?
Trung Huy và Lâm Đỗ Nhã đứng cách đó không xa nhìn đứa bé trai, nhìn dáng vẻ cậu ta khóc rống lên.
Trong lúc đó, Trung Huy không nhịn được liếc nhìn sang người phụ nữ ở bên cạnh, cô ấy đã nhận ra, sau đó còn cho anh ấy một ánh mắt đắc ý, còn lặng lẽ giơ ngón tay cái với anh ấy, cái đuôi cáo nhỏ vểnh lên tận trời.
Vẻ mặt của Trung Huy không có bao nhiêu biến hóa, nhưng trong lòng anh ấy có chút vui sướng nhàn nhạt.
Tuy rằng những chuyện này anh ấy có thể điều tra ra được, nhưng mà cũng sẽ lãng phí một khoảng thời gian, nếu như không có Lâm Đỗ Nhã hỗ trợ, khả năng lần đầu tiên đến thăm sẽ không thuận lợi như vậy.
Quả nhiên, cuối cùng đứa bé trai cũng đồng ý với bọn họ.
Chỉ cần em gái của cậu ta có thể bình an ra khỏi phòng phẫu thuật, cậu ta sẽ gia nhập với bọn họ.
Trung Huy và Lâm Đỗ Nhã rời khỏi nhà hacker.
Đến trước xe, Lâm Đỗ Nhã lộ vẻ vui mừng đắc thắng, bộ dạng giống như chờ được khen thưởng, nhảy nhót ở bên cạnh Trung Huy, không chịu lên xe.
Cô ấy nói: “Thế nào? Có phải em vừa giúp anh một việc lớn không?”
Nhìn bộ dạng này của cô ấy, Trung Huy có chút nghi hoặc.
Người phụ nữ trước mặt này, bây giờ hoằn toàn không giống như bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm… Nhưng mà rốt cuộc vì sao cô ấy lại tự sát?
Mặc dù Trung Huy tò mò, nhưng anh ấy không phải là một bà tám, ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên rồi lại biến mất.
Anh ấy gật đầu, xem như đáp lại Lâm Đỗ Nhã.
“Lên xe.”
Trung Huy nói với cô ấy.
Nhưng mà, Lâm Đỗ Nhã không chịu ngoan ngoãn phối hợp, ô ấy đứng tại chỗ nhìn người đàn ông trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông còn cao hơn cô nửa cái đầu, hỏi: “Vậy anh đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay chưa? Có thể dạy tôi tán đản chưa?”
Hiển nhiên, Trung Huy không ngờ rằng cô ấy sẽ nói câu này.
Anh ấy có chút sững sờ, lại có chút bất đắc dĩ.
Tại sao anh ấy lại bị người phụ nữ này bám vaog vậy?
“Có được không? Xem như là nể mặt vừa nãy tôi cố gắng như vậy?”