Chương
Cuối cùng Trần Hữu Nghị cũng không chịu được nữa liền bước tới cố ý chen ngang giữa hai người, người thầy giáo kia bị giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông nên đã tỏ vẻ không vui.
Anh ta lạnh lùng nhìn người đàn ông nhưng giọng điệu nói ra có chút nhẹ nhàng hơn, anh ta cau mày hỏi: “Anh là ai?”
“Người đàn ông của cô ấy.”
Giọng điệu của Trần Hữu Nghị đầy quả quyết.
Ai mà biết được lúc này Lăng Huyền liền nảy ra ý đồ phá hỏng ý định của anh ta: “Anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, tôi và anh ta không có mối quan hệ nào hết.”
Người thầy giáo liền hiểu ra khi nghe lời này của Lăng Huyền.
Có thể đoán ra rằng đây cũng là một người đang theo đuổi cô giáo Lăng.
Anh ta đã lớn rồi, so với cậu học sinh kia thì càng trưởng thành và cũng lí trí hơn nhiều.
Thoạt nhìn thì Trần Hữu Nghị cũng không phải người không đàng hoàng vậy nên anh ta nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Thưa ngài đây, tôi có thể hiểu được sự mến mộ cô giáo Lăng ở trong lòng ngài nhưng con người không phải đồ vật để sở hữu để có thể chiếm hữu, nếu anh thật sự muốn…”
“Câm miệng!”
Trần Hữu Nghị mất kiên nhẫn liền ngắt lời anh ta, lúc này trong đầu anh chỉ hiện lên câu nói “tôi và anh ta không có mối quan hệ nào hết” của Lăng Huyền.
Cái gì mà không có mối quan hệ nào chứ?
Hai người đã làm cả những chuyện thân mật gần gũi nhất vậy mà trong mắt cô lại trở thành không có mối quan hệ nào hết sao?
Trần Hữu Nghị nghiêng đầu, lúc này nụ cười trong mắt anh ta đã dần biến mất và mang theo một sự lạnh lẽo, cảm giác thâm sâu khó lường sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào Lăng Huyền và nói bằng giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường.
“Chúng ta không có mối quan hệ nào sao?”
Lăng Huyền nhìn thấy bộ dạng này liền biết anh ta đang rất tức giận.
Nhưng vừa nãy cô đã nói với người thầy giáo kia như vậy rồi bây giờ mà nói khác đi thì cũng quá mất mặt rồi vì vậy cô liền nổi nóng và lạnh lùng hỏi vặn lại: “Không thì sao? Chúng ta có mối quan hệ gì sao?”
“Được được được!”
Trần Hữu Nghị cười đáp lại và nói liên tiếp ba chữ “được”, điều này đã khiến Lăng Huyền cảm thấy bất an trong lòng.
Đột nhiên Trần Hữu Nghị nắm tay Lăng Huyền rồi đưa cô rời khỏi.
Anh ta bước những bước dài và đi rất nhanh.
Lăng Huyền không theo kịp, suýt nữa đã bị anh ta kéo lê nên chỉ đành chạy lon ton về phía trước.
Cô ấy thấy khó chịu nhưng trong lòng lại cứ loạn nhịp: “Anh buông tôi ra!”
Lăng Huyền loạng choạng ở phía sau và hét lên.
Trên đường đi rất nhiều học sinh đều đang nhìn bọn họ, chủ yếu là do hai người này có dung mạo và khí chất nổi bật cộng với vẻ có phần hơi hung hãn nhưng cũng rất đẹp trai của người đàn ông đang kéo một người phụ nữ, trông rất giống tổng tài trong những bộ phim ngôn tình thần tượng.
Các sinh viên nữ đại học cười thầm trong bụng, có một số còn là học sinh của Lăng Huyền vừa nói chuyện phiếm vừa ghen tỵ với giáo viên được một người đàn ông đẹp trai đưa đi nên họ cũng không muốn giúp đỡ.
Vốn dĩ người thầy giáo kia định đuổi theo nhưng Trần Hữu Nghị đã quay đầu lại cảnh cáo anh ta.
Mặc dù anh ta không nói gì nhưng anh ta cũng thấy thiếu tự tin nên cũng không dám đi về phía trước.