Chương
Lăng Huyền như muốn bốc cháy, cô trừng mắt nhìn anh ta rồi đi ra ngoài.
Trần Hữu Nghị vừa được một món hời lớn nên liền vui vẻ đi theo sau.
Lần này cuối cùng không thoát ra được giữa chừng.
Trần Hữu Nghị nhận được một nụ hôn từ người phụ nữ và hài lòng đi theo cô ấy. Anh ta hỏi: “Bây giờ đi ăn chứ?”
Lăng Huyền không muốn để ý đến anh ta nên giả vờ như không nghe thấy.
Trần Hữu Nghị cũng không bận tâm, anh ta tự nói: “Tôi biết ở gần đây có một quán ăn ngon, để tôi đưa em đến đó.”
Nói xong anh ta liền kéo Lăng Huyền đi ra ngoài.
Lúc này Lăng Huyền cũng không còn cách nào mà phớt lờ anh ta nữa, cô rút tay về và nói bằng giọng không thoải mái: “Chiều nay tôi có tiết dạy vậy nên tôi ăn ở căng tin.”
“Vậy cũng được.” Trần Hữu Nghị cũng không quan tâm: “Vậy tôi cũng đến căng tin ăn, để đền bù tôi sẽ mời em có được không?”
Nghe vậy một nụ cười liền thoáng qua trong ánh mắt của Lăng Huyền nhưng cô đã kịp thời che giấu đi, lần này cô không phớt lờ lời nói của anh ta nữa mà “ừm” một cái.
Hai người đi đến căng tin.
Trần Hữu Nghị cũng thật phung phí, rõ ràng chỉ có hai người ăn mà gọi cả chục món.
Lăng Huyền nhìn anh ta cảm thấy có chút bất lực cô nhắc nhở: “Chúng ta chỉ có hai người thôi đấy.”
“Tôi biết mà.”
Trần Hữu Nghị khẽ cau mày khi nhìn vào thực đơn, anh ta vẫn còn muốn gọi thêm.
Tại sao đồ ăn ở đây lại rẻ như vậy?
Anh ta luôn cảm thấy nếu mời người phụ nữ của mình đi ăn mà không tiêu tiền thì không đạt yêu cầu, bình thường anh ta chưa bao giờ ăn những đồ ăn rẻ như vậy, dù gọi thế nào đi nữa thì khi tất cả đều cộng lại đều không thể xứng với giá mà anh có thể ăn một chút.
Biểu cảm của Trần Hữu Nghị vô cùng bất lực.
Cuối cùng Lăng Huyền không thể chịu được nữa, trước khi người đàn ông này gọi tất cả đồ ăn trong thực đơn thì cô phải cầm thực đơn trên tay anh ta càng sớm càng tốt sau đó nói với người thu ngân rằng: “Được rồi, như vậy đã.”
Người thu ngân đó cũng sững sờ, chưa bao giờ thấy chỉ có hai người gọi nhiều món như vậy.
Lăng Huyền nói xong anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm và nói: “Tổng cộng hết bốn trăm bảy mươi nghìn đồng.”
Trần Hữu Nghị lấy thẻ ra và nói: “Quẹt thẻ.”
Anh ta nói một cách rất tự nhiên.
Ai mà biết được, người thu ngân liền nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ có thể dùng thẻ ăn.”
“…”
Người thu ngân nhìn thấy vẻ mặt anh ta cứng đơ liền đưa ra một sự lựa chọn khác: “Hoặc là có thể dùng tiền mặt.”
“…”
Trần Hữu Nghị chưa bao giờ có thói quen mang theo tiền mặt khi đi ra ngoài, anh ta luôn quẹt thẻ tín dụng nhưng ai biết ở đây không dùng được… Điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc này người phụ nữ sau lưng anh ta liền mỉm cười.