Chương
“Này, nghe nói rất nhiều thầy giáo ở trường chúng ta cũng theo đuổi cô ấy, trước đây tôi còn nghe nói có một giáo viên họ Tịch ở khoa toán học hình như cũng theo đuổi cô ấy.”
“Không chỉ vậy còn có cả khoa luật pháp và cả thầy giáo ở khoa sử học cũng có ý định này…”
“…”
Giọng nói của những nam sinh này đều truyền đến tai Trần Hữu Nghị, anh ta nghe không bỏ sót một từ nào, càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Tình huống gì vậy?
Cô ấy rất được hoan nghênh ở trường này sao?
“Woa… vậy thì tôi cũng phải thử xem.”
Lúc này nghe nam sinh kia nói có vẻ như cậu ta đã quyết tâm cạnh tranh, dũng khí cũng rất lớn.
Đàn ông luôn là như vậy, người phụ nữ càng được cạnh tranh thì càng dễ khơi dậy khát vọng chinh phục.
Đột nhiên Trần Hữu Nghị quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia châm chọc quan trọng, anh ta mỉm cười nói: “Cậu mà cũng xứng theo đuổi cô ấy sao?”
Cậu nam sinh kia bị mất cảnh giác trước lời châm chọc của anh ta và vẻ mặt của cậu nam sinh liền tối sầm lại ngay sau đó.
“Anh vừa nói cái khỉ gì vậy?”
Cậu nam sinh đó cao giọng nói, ở trong lớp học giống như sấm sét đánh xuống mặt đất vậy.
Quả nhiên ánh mắt của Lăng Huyền liền nhìn về phía của bọn họ, cô cau mày hỏi: “Bạn học này có câu hỏi gì sao?”
Lúc này Trần Hữu Nghị đã sớm quay đầu lại nhìn Lăng Huyền và mỉm cười với cô làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cậu nam sinh kia nhìn bộ dạng gian xảo của Trần Hữu Nghị liền tức giận mà nắm chặt tay lại nhưng cậu ta không dám nói cho Lăng Huyền biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nếu không cuộc hội thoại vừa rồi của họ sẽ bị lộ ra mất.
Vì vậy cậu ta chỉ đành cố gắng kìm nén cơn tức giận rồi bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Thưa cô giáo, không có chuyện gì đâu ạ.”
“Được, vậy chúng ta tiếp tục lên lớp, mọi người chú ý nghe giảng nếu không tôi chỉ có thể mời mọi người ra ngoài thôi.”
Vừa nói xong ánh mắt của Lăng Huyền liền liếc qua chỗ Trần Hữu Nghị.
Anh ta nghĩ rằng vừa rồi cô không nhìn thấy nhưng cô đã trông thấy rất rõ vừa rồi anh ta quay đầu lại và nói một câu với cậu nam kia và cố ý chọc tức cậu ta.
Trần Hữu Nghị nở nụ cười rạng rỡ và gật đầu một cách nghiêm túc rồi ra hiệu để cô nghe thấy.
Cuối cùng nửa tiết sau của cô đã diễn ra một cách suôn sẻ.
Sau khi tan học các học sinh đều lần lượt rời khỏi phòng học chỉ có Trần Hữu Nghị vẫn không nhúc nhích và vẫn ngồi tại chỗ.
Lăng Huyền đang ở trên bục giảng, tự mình sắp xếp đồ đạc rồi đột nhiên cô cảm thấy có thêm một đôi tay trên eo mình.
“Anh mau bỏ tay ra!”
Lăng Huyền hốt hoảng ngước lên nhìn xung quanh may mà các học sinh đã về hết.
“Yên tâm đi, bọn họ đi đến tôi mới lên đây.”
Trần Hữu Nghị nói.