Chương
Nghe cô ta ăn nói sắc sảo như vậy, Nguyễn Khánh Linh liền đoán được cô gái này sẽ mang lại điều không mấy tốt đẹp gì.
Có điều là Nguyễn Khánh Linh vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, tôi quen biết anh ấy, phiền cô gọi anh ấy giúp tôi một tiếng là được rồi.”
Nhưng Liễu Sang nào có tốt như vậy.
Giọng điệu của cô ấy vẫn còn khinh thường thậm chí còn châm biếm rõ ràng, “Chuyện này tôi nào dám tùy ý quyết định chứ, nếu gọi anh ta xuống rồi mà anh ta không quen cô thì tôi quá xấu hổ rồi còn gì?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn cô gái trước mặt đây vô duyên vô cớ soi mói cà khịa mình mà thấy bất lực.
Cô ấy vốn không định để ý tới người phụ nữ này, tìm một người khác để giúp cô ấy gọi Phạm Nhật Minh. Ai ngờ, thái độ cô ta đối với cô rất không thỏa đáng, vừa lòng, cô ta thậm chí còn chào hỏi mấy cô gái khác xung quanh đó chỉ vào Nguyễn Khánh Linh to tiếng nói: “Mọi người mau đến xem này, cô gái này ăn mặc cổ hủ như vậy còn muốn trà trộn vào, chị em chú ý đừng để cô ta có cơ hội lẻn vào nha.”
Liễu Sang ở Lâm Đồng cũng nằm trong danh sách những người nổi tiếng, coi như là có chút có chút tiếng nói, thế nên bọn họ tự nhiên sẽ giúp Liễu Sang, thậm chí có không ít người lên tiếng phụ hoạ, chỉ chỉ trỏ trỏ Nguyễn Khánh Linh.
“Đúng vậy đó, vừa nhìn đã thấy nghèo kiết hủ lậu rồi, chắc là muốn vào câu con rể kim quy à?”
“Mau cút đi đi, ở đây không phải nơi mà một người thấp hèn như cô có thể đặt chân vào đâu!”
“Đúng vậy! Tự giác chút mà biến đi! Đừng chờ chúng tôi phải gọi bảo an đến đem cô kéo ra ngoài!”
Càng ngày càng nhiều người nói hùa theo, người xung quanh đứng xem cũng càng ngày càng đông.
Chẳng biết tại sao Nguyễn Khánh Linh liền bị nhiều người công kích, suy cho cùng cô ấy vẫn có chút buồn bực, đang định lấy điện thoại ra gọi cho Phạm Nhật Minh.
Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài đám người vây xung quanh vang đến.
Giọng nói trầm ấm này đủ để đi vào lòng người.
“Tôi xem ai dám đem cô ấy kéo ra ngoài?”
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt đám người yên lặng hẳn.
Lúc này, người đàn ông xuất hiện, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đăm chiêu. Bây giờ, cả tầng một yên ắng lạnh lẽo như một miếng băng mỏng. Anh đến bên cạnh Nguyễn Khánh Linh, ôm chặt lấy cô ấy nép vào lòng mình.
Giờ phút này, Liễu Sang trông thấy cảnh này mà nghiến răng ghen tị, cô ta lại cười gượng nói: “Không phải chứ anh Sở, cho dù là anh mời rồi nhưng mời anh cũng nên biết rõ ràng tình huống được không vậy? Cô gái mà đang ở trong lòng anh đây là thân phận gì? Cô ta không được mời liền tuỳ tiện tham dự buổi họp báo, chẳng lẽ chúng tôi lại đang chơi trò trẻ con à?”
Cô ta nói như vậy thì mấy anh công tử bột đứng đó cũng thấy hứng thú lên.
Trong đám người có tiếng vài người phụ họa hùa nói theo.
Nét mặt của Phạm Nhật Minh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng màu sắc của con ngươi sâu thêm, anh hơi chớp mắt, nhìn kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện rắc rối này, lạnh lùng nhếch mép.
Người ở đây chủ yếu đều là người bản địa ở Lâm Đồng, hơn nữa Phạm Nhật Minh lại khiêm tốn nên không biết thân phận thật sự của người đần ông trước mặt đây, vì thế cứ hết mình la ó gây chuyện.
Nếu như đúng đang đang đây, dám chắc sẽ cười nhạo thương xót đám người này.
Loại người ngu xuẩn gây sự với ai lại đi gây sự với bảo bối trong lòng của cậu chủ nhà họ Phạm.
“Cô ấy là người con gái của tôi, cho dù là Liên Hợp Quốc cũng vào như thường, không ai dám cả gan nhiều lời, có điều chỉ là một buổi họp báo nhỏ nhoi, cô coi nó thành yến tiệc hoàng gia gì rồi à?”