Chương
Phạm Nhật Minh cười, ra hiệu cho Trung Huy ngồi xuống.
Rõ ràng lần trước, khi ở Lâm Đồng, anh ấy xin phép nghỉ là để ở cùng với Lâm Đỗ Nhã.
Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn ở Hải Phòng, cũng là một gia tộc hô mưa gọi gió ở các cửa hàng.
Chỉ là, Phạm Nhật Minh không ngờ là Trung Huy lại có quan hệ với cô chủ nhà họ Lâm.
Sau một lúc, Trung Huy mới phản ứng lại được.
Quan hệ của anh ấy với Lâm Đỗ Nhã chắc chắn đã bị hiểu lầm!
Trung Huy muốn giải thích, nhưng lúc này, đột nhiên điện thoại trong túi anh vang lên, anh ấy đành áy náy nhìn Phạm Nhật Minh một cái, sau đó đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Kết quả, sau khi Trung Huy nhận điện thoại xong thì vẻ mặt càng không đúng.
Anh ấy hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao như thế này.
Nhưng bây giờ, vẻ mặt khác thường này lại xuất hiện.
Phạm Nhật Minh đa nhận ra điều bất thường, anh hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai?”
“Là nhà họ Lâm.”
Trung Huy nói: “Người nhà họ Lâm mời tôi tới nói chuyện.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhíu mày: “Bao giờ?”
“Bây giờ.”
Trung Huy hoàn toàn không ngờ người nhà họ Lâm sẽ ddauw ra yêu cầu như thế vầy, anh ấy… Với Lâm Đỗ Nhã căn bản không có bất kỳ quan hệ gì, thế nhưng mà người bên kia gọi điện thoại tới nói muốn nói chuyện về chuyện tình cảm của hai người.
Phạm Nhật Minh còn tưởng là anh ấy đang khẩn trương, thế là thuận mồm nói: “Nếu bọn họ đã gọi điện tới thì đi đi.”
“…. Nhưng mà, tôi với cô ấy không có gì cả.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh không hỏi nguyên nhân, anh chỉ nói: “Bố mẹ người ta cũng đã gọi điện thoại đến rồi, hơn nữa, chuyện trên bức ảnh, cậu cũng phải giải thích cho người ta một chút.”
Nghe Phạm Nhật Minh nói vậy, Trung Huy mới quyết định đến nhà họ Lâm.
Khi anh ấy lái xe đến nhà họ Lâm, bên ngoài đã có người đứng đón.
Trung Huy vừa xuống xe đã nhìn thấy người đàn ông xa lạ kia đang nhìn anh ấy không chớp mắt.
Bộ dáng của người đàn ông kia rất to lớn, đứng ở bên cạnh Trung Huy không lộ ra bất cứ chút yếu thế nào, ngũ quan của người đàn ông này tinh xảo một cách kỳ lạ, nhưng lại không hề có vẻ nữ tính, ngược lại càng tăng thêm vẻ nam tính và trưởng thành chỉ có ở đàn ông.
Tuy nhiên, Trung Huy có thể thấy được cái bóng của Lâm Đỗ Nhã ở người đàn ông này.
Anh ấy đoán rằng người đàn ông này chính là anh của Lâm Đỗ Nhã.
Quả nhiên, người đàn ông kia nhanh chóng tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là anh của Đỗ Nhã.”
Chỉ là, khi Trung Huy nghe người đàn ông kia nói chuyện, anh ấy luôn cảm thấy sự thù địch không thể giải thích được.
“Nghe nói, anh là trợ lý của Phạm Nhật Minh?”
Người đàn ông kia đột nhiên nói,
Trung Huy không cảm thấy bất ngờ, dù sao đây cũng là nhà họ Lâm, muốn điều tra một người cũng không tốn bao nhiêu sức.
Anh ấy gật đầu.
Lúc này, người đàn ông kia dẫn Trung Huy vào, nhưng không phải đến phòng khách mà là đến sảnh phụ trước, bên trong không có một ai, chỉ có hai người bọn họ, bên trên mặt bàn có có một tờ báo.
Mà trên tờ báo chính là hình ảnh Lâm Đỗ Nhã và anh ấy hôn nhau.
Người đàn ông kia cầm lấy tờ báo, đi đến trước mặt Trung Huy, giọng điệu mang theo sự thâm trầm không thể giải thích được, còn có một chút tĩnh mịch và ý vị thâm trường.
“Nhã Nhã không giống những cô gái khác.”
Người đàn ông kia mở miệng nói câu này.
Nghe vậy, Trung Huy không nói gì, anh bình tĩnh đối mặt với ánh mắt người đàn ông kia, không có trốn tránh, mười phần thản nhiên.