Chương
Bởi vì Lăng Huyền ngồi đưa lưng về phía Trần Hữu Nghị, cho nên cô ấy không nhìn thấy rõ tấm hình kia.
Nhưng mà, cô ấy trông thấy, khi người đàn ông kia nhìn thấy bức hình, rõ ràng lưng anh ta hơi cứng ngắc lại một chút.
Anh ta lập tức có chút thất thú, tay bỗng dưng nắm chặt một góc ảnh chụp, ánh mắt anh ta nhìn chăm chú vào người phụ nữ trên bức ảnh, nụ cười rạng rỡ của cô gái ấy như đâm sâu vào trong mắt anh ta.
Thấy vậy, khóe miệng của bà Trần hơi cong lên.
Bà ta chậm rãi nói, giọng nói vừa rõ ràng vừa vang dội, vừa đủ để cho Lăng Huyền có thể nghe thấy rõ ràng.
“Hựu Minh, mẹ biết con không quên được Tình Tình, nhưng mà con bé đã chết, cho dù bộ dáng của người phụ nữ tên Lăng Huyền kia có giống con bé thì cũng không phải là con bé!”
bà Trần vừa nói xong, Lăng Huyền có thể nhìn thấy được gân xanh trên cánh tay Trần Hữu Nghị, trong nháy mắt đã vẽ ra một đường cong vô cùng rõ rệt.
Đây chứng tỏ là, anh ta đang tức giận.
Nhưng mà, Trần Hữu Nghị tức giận thì tức giận, lại không phủ nhận lại.
Bà Trần vẫn tiếp tục chỉ trích, nhưng mà lúc này, Lăng Huyền đã không có hứng nghe nữa rồi, cô ấy chỉ cảm thấy não mình ong ong lên hết rồi, có rất nhiều âm thanh khác nhau vang lên trong đầu cô ấy.
Hơn nữa, đều nói cùng một câu.
Tình Tình đã chết rồi! Lăng Huyền có giống cô ấy như thế nào đi nữa, thì cũng không phải là cô ấy!
Cuối cùng, Lăng Huyền cũng không biết được làm sao mà mình đi ra khỏi quán cà phê, tóm lại, lúc đó, cô ấy cảm thấy tòa thành mà mình đã thiết lập lên, lúc này đã sụp đổ.
Hóa ra, trước đây Khánh Linh nói với cô ấy, Trần Hữu Nghị đã có một đoạn tình cảm khắc sâu trong lòng, cuối cùng lại có kết cục là cô gái đó đã qua đời.
Cô ấy cảm nhận được cảm giác vô cùng bất lực.
Cô ấy lại bị Trần Hữu Nghị xem như là một vật thay thế cho người đã chết? Nhưng vẫn luôn lừa dối mình rằng không có lý gì mà đi hận anh ta, đó chỉ là một cô gái đã chết mà thôi, chỉ trùng hợp giống với cô ấy mà thôi…
Trần Hữu Nghị thích tính cách của mình, làm gì phải mặt đâu?
Lăng Huyền, mày đừng nghĩ quá nhiều!
Lăng Huyền mông lung mà đi về trong nhà, cô ấy trực tiếp khóa cổng lại, sau đó không làm gì hết, ngã lên giường mình, nhìn lên trần nhà mà ngây người ta.
Cô ấy ngơ ngẩn.
Những ngọt ngào mà hai người đã trải qua với nhau, còn có những lời xúc động mà Trần Hữu Nghị nói với cô ấy, cứ văng vẳng bên tai.
Lăng Huyền bất giác mà nhếch miệng mỉm cười, nhưng mà lúc này, câu nói kia của bà Trần lại cứ sắc bén, tràn đầy lời châm chọc, đến giờ trong não của cô ấy, đánh vỡ những thứ đẹp đẽ ban đầu.
Khóe miệng cô ấy rũ không.
Chẳng lẽ, cô ấy thực sự chỉ là đồ thay thế cho người phụ nữ khác hay sao? Bởi vì Tình Tình kia, vì vậy Trần Hữu Nghị mới bao dung mình vô điều kiện như vậy? Đối xử tốt với mình vô điều kiện?
Toàn bộ mọi thứ, chẳng lẽ đều chỉ vì khuôn mặt của cô ấy?
Có những lúc, trong lòng Lăng Huyền nổi lên những ý nghĩ điên rồ.