Chương
“Vậy chú có thể liên lạc được với anh ấy nữa không? Vào đêm qua, còn có sáng nay cháu vẫn luôn gọi điện thoại qua cho anh ấy, nhưng mà anh ấy cũng không tiếp máy……”
Trong lúc nói chuyện, vẻ lo lắng trên gương mặt của Nguyễn Khánh Linh càng thêm nặng nề hơn, cô cau mày lại và nói: “Cháu lo rằng anh ấy…… Chú Hùng, chú nghĩ anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Bây giờ tim của cô đập vô cùng nhanh, hơn nữa gần như không thể kiềm chế được những suy nghĩ ở trong đầu nữa, cô vẫn luôn cảm thấy Phạm Nhật Minh sẽ xảy ra chuyện.
Chú Hùng nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Khánh Linh, cũng cảm thấy rất đau lòng, và rất lo lắng.
Thật sự thì cách làm việc vào lần này của cậu chủ rất khác với mọi khi, luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó……
Ngay vào lúc cả hai người đang lo lắng mà đứng ở trong phòng khách, Trung Huy lại đi ra, nhìn vào hai người bọn họ, biểu cảm trên gương mặt cũng giống như bọn họ, anh ấy cũng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Trung Huy, đôi mắt liền sáng lên, sau đó cô hỏi anh ấy: “Trung Huy, bây giờ anh có thể liên lạc được với Phạm Nhật Minh hay không?”
Trung Huy không biết lý do vì sao cô lại hỏi như vậy, hơi lấy làm lạ mà hỏi: “Có thể, sao vậy?”
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh lại không nghĩ như vậy, liền nói tiếp: “Bây giờ anh gọi điện thoại cho anh ấy thử xem?”
“Được.”
Tuy rằng Trung Huy không biết Nguyễn Khánh Linh muốn làm gì, nhưng mà anh ấy vẫn làm theo lời của cô.
Nhưng mà, anh ấy đã liên tục gọi đến ba bốn cuộc gọi, ở đầu bên kia đều không hề có người nào tiếp máy.
Đôi mắt của Nguyễn Khánh Linh nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh ấy, đến khi cuộc gọi thứ tư vẫn chưa thể kết nối được, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà hiện lên vẻ mặt thất vọng.
Vốn dĩ rất mong rằng Trung Huy có thể liên lạc được với anh ấy, thế nhưng mọi chuyện lại không được như ý muốn.
Cô lại càng cảm thấy gấp gáp và lo lắng hơn, thậm chí gấp đến nỗi phải đi tới đi lui ở trong phòng khách, trong miệng còn đang lẩm bẩm tự nói.
“Làm sao đây? Không liên lạc được với anh ấy nữa rồi…… Chắc chắn anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi…… Làm sao đây làm sao đây?”
Trung Huy và chú Hùng cũng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng theo, cũng cảm thấy hơi lo lắng, có điều bọn họ không thể hiện ra một cách quá rõ ràng.
Bỗng nhiên, Nguyễn Khánh Linh dừng bước, cô xoay đầu lại, vẻ mặt trông rất khó coi, suy đoán nói: “Phạm Nhật Minh, sẽ không xảy ra chuyện ở trên máy bay đấy chứ? Dạo này có rất nhiều vụ việc về tai nạn máy bay đến như vậy……”
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của chú Hùng ngay lập tức trở nên rất khó coi.
Hiển nhiên, ông cũng bị những suy đoán của Nguyễn Khánh Linh dọa sợ rồi, nhưng mà, ông cũng tin rằng chuyện này có thể xảy ra, thế là liền cố gắng hết sức mà kiềm chế cảm xúc của mình lại, nói: “Vậy thì bây giờ chúng ta, có cần đi báo cảnh sát hay không?”
Ông vừa nói xong, Nguyễn Khánh Linh liền gật đầu ngay lập tức.
Cô xoay đầu nói với Trung Huy: “Phiền anh đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Thế nhưng vào lúc này, Trung Huy, người duy nhất biết được sự thật, lại có suy nghĩ khác với hai người bọn họ.