Chương
Anh trai ghita đã nhận ra, anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, liền hỏi Lăng Huyền: “Chàng trai vẫn luôn đi theo chúng ta kia, có phải là người chúng ta thấy trong quán bar không?”
Lăng Huyền mặt không biểu cảm, giọng nói lạnh nhạt: “Không biết.”
Tháy phản ứng này của cô, anh trai ghita liền biết cô không vui, có lẽ hai người có quan biết nhưng quan hệ không tốt?
Anh ta suy đoán, nhưng cũng không nhắc gì đến Trần Hữu Nghị.
Anh trai ghita đưa Lăng Huyền về tòa nhà cô ở, hai người nói mấy câu rồi mới chào tạm biệt.
Thấy anh trai ghita rời đi xong, Trần Hữu Nghị mới tiến đến, đi đến bên cạnh người Lăng Huyền, anh ta cũng không nói chuyện, cứ như thế im lặng đi theo.
Cho đến khi Lăng Huyền đi đến phòng của mình, anh ta vẫn còn đi theo.
Lăng Huyền thấy phiền, thế là liền hỏi: “Sao anh lại suốt ngày lẽo đẽo theo tôi thế?”
Trần Hữu Nghị nhíu mày nói: “Anh không đi theo em mà.”
“…Trần Hữu Nghị, mới mấy ngày không gặp mà tài bịa chuyện của anh càng ngày càng tốt rồi sao?”
“Tòa nhà này cũng không phải của em, anh đi đường của anh, em mắng anh làm gì?”
Khóe miệng Trần Hữu Nghị nhếch lên, cười đầy gợi đòn.
Sắc mặt Lăng Huyền có chút khó coi, nói: “Đường của anh? Chẳng lẽ là tôi cản đường anh sao?”
“Đúng vậy nha.”
Trần Hữu Nghị cười gật đầu, sau đó lấy thẻ phòng từ trong túi ra, ra hiệu cho Lăng Huyền nhường một chút, rồi anh ta đi qua người cô, đến căn phòng ở phía ngoài, quẹt thẻ phòng, cửa mở ra.
Anh ta bước vào, còn cố ý quay đầu nhìn Lăng Huyền.
Vẻ mất kiên nhẫn trên mặt cô bỗng nhiên ngừng lại một chút, cô giống như là bất ngờ, nhất thời đứng yên lại chỗ chưa kịp phản ứng lại.
Anh ta, thế mà lại ở bên cạnh mình?
Lăng Huyền không hề ngờ đến.
“Đợi chút đã!”
Ngay lúc Trần Hữu Nghị đang định đi vào phòng thì Lăng Huyền lập tức gọi anh ta lại.
Trần Hữu Nghị nghe thấy thế thì dừng bước và quay đầu lại nhìn cô ấy.
Lăng Huyền đi tới trước mặt anh ta và nói rất nghiêm túc: “Trần Hữu Nghị, tôi nói cho anh biết, chúng ta chia tay là chia tay, cho dù anh làm gì thì tôi cũng sẽ không đổi ý đâu, cho nên anh đừng có tới tìm tôi nữa, biết chưa?”
Khó khăn lắm cô ấy mới quyết tâm muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ta, tuyệt đối không thể để những hành động này của anh ta làm mình dao động.
Cô ấy vừa dứt lời, Trần Hữu Nghị bèn nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Một lát sau, giọng điệu anh ta trở nên nghiêm túc trước nay chưa từng có, anh ta nói: “Em muốn chia tay cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho anh một lý do.”
“…. Không có lý do, không thích thì là không thích thôi.”
Lăng Huyền hơi mất tự nhiên chuyển ánh mắt sang hướng khác, khi nói lời này, giọng điệu cô ấy trầm xuống.