Chương
Trần Hữu Nghị vẫn không nói lời nào, hiển nhiên anh ta không hề coi lời nói của cô ấy là thật.
Lăng Huyền dùng sức cắn môi, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Trần Hữu Nghị, chỉ số tức giận lập tức lên tới đỉnh.
Được! Anh cứ như vậy mà chắc chắn tôi không dám nhảy ư?
Người như Lăng Huyền không chịu được kế khích tướng, càng mãnh liệt hăng hái, cô ấy dùng sức mở cửa xe, lúc này bên ngoài đã đổ mưa to, trong lúc nhất thời, nước mưa và gió lạnh tràn vào trong xe.
Bỗng nhiên Trần Hữu Nghị đạp phanh, xe lập tức dừng lại.
Thừa dịp này, Lăng Huyền nhanh chóng xuống xe, chạy về hướng ngược lại.
Trần Hữu Nghị bị cử động của cô ấy làm cho nổi giận, anh ta tắt xe rồi đi xuống xông vào trong mưa, đuổi theo Lăng Huyền.
Bởi vì trời đang mưa, lại thêm đây là đường núi, cho nên ngay từ đầu, Trần Hữu Nghị cũng không thể mau chóng đuổi theo Lăng Huyền ở bên trên, căn bản là anh ta không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy đâu.
Thẳng đến khi đuổi tới một khoảng cách nhất định, dường như mới nhìn rõ phía trước đang có một chấm đen nhỏ di chuyển trước mặt anh ta
Trần Hữu Nghị có thể xác định, đó chính là Lăng Huyền, thế là anh ta tăng tốc bước chân đuổi theo.
Đúng là cô ấy.
Trần Hữu Nghị đưa tay giữ chặt lấy cô ấy: “Trở về với tôi!”
Anh ta nói.
“Tôi không muốn!”
Lăng Huyền lớn tiếng trả lời, bởi vì tiếng mưa rơi cho nên âm thanh của hai người đều có vẻ hơi nhỏ.
Sau khi hô xong lời này, Lăng Huyền hất tay của anh ta ra lại muốn chạy, Trần Hữu Nghị mắng một câu, lại tiến lên ngăn cản trước mặt cô ấy, lạnh lùng uy hiếp nói: “Em mà chạy, tôi sẽ làm em ngay tại đây!”
“Anh có bệnh à!”
Đối với lời đe dọa của anh ta, căn bản là Lăng Huyền không thèm để ở trong lòng.
Cô ấy dự định vòng qua anh ta, tiếp tục chạy.
Dưới cơn nóng giận, Trần Hữu Nghị lôi cô ấy trở về, nắm lấy cằm của cô ấy hung hăng hôn lên môi.
Lúc Lăng Huyền bị anh ta khinh nhục, muốn phản kháng nhưng lại không làm gì được sức lực của anh ta, thế là liền dùng sức cắn lấy bờ môi của anh ta.
Thẳng đến khi mùi máu tươi tản ra khắp khoang miệng của hai người.
Trần Hữu Nghị không nghĩ tới cô ấy lại ác như vậy, nhất thời không phòng bị để Lăng Huyền tránh thoát một lần nữa, lần này cô ấy chạy càng nhanh, không đợi Trần Hữu Nghị hoàn hồn, rất nhanh bóng lưng của cô ấy đã hòa thành một thể với màn mưa.
Trần Hữu Nghị càng buồn bực, anh ta dang rộng bước chân đuổi theo cô gái trước mặt.
Lần này, sau khi Lăng Huyền bị dạy dỗ, cô ấy liều mạng chạy về phía trước, dù sao cũng không được để cho người đàn ông này bắt được.
Cô ấy cũng không muốn trở về tiếp tục làm thế thân cho Tình Tình kia, yêu ai thì yêu, dù sao cô ấy cũng chẳng quan tâm!