Chương
Nhưng trong lòng Lăng Huyền vẫn để ý chuyện này tới mức bây giờ cô ấy không thể nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt mình nữa.
Cô ấy bèn chui vào trong chăn, quay đầu sang hướng khác, đưa lưng về phía anh ta và nói: “Tôi muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi.”
Đương nhiên là Trần Hữu Nghị không chịu, anh ta cũng nằm lên giường, ôm cô ấy vào trong lòng ngực, như vừa than thở, lại như vui vẻ nói: “Anh giúp em nhiều như thế rồi mà sao giờ em lại trở mặt chứ?”
Lăng Huyền không ngờ anh ta sẽ làm như thế.
Cô ấy giật nảy, một lồng ngực nóng bỏng áp sát vào sau lưng cô.
Cô ấy cảm thấy hình như nhiệt độ cơ thể mình cũng đã tăng lên.
Cô ấy xoay người lại đối mặt với anh ta, định bảo anh ta dậy đi, nhưng không ngờ vì khoảng cách giữa hai người quá gần mà suýt chút nữa là cô ấy hôn lên mặt anh ta.
Lăng Huyền hoảng hốt, vội vàng ngửa đầu ra sau mới không hôn trúng mặt anh ta.
Mặc dù trên mặt Trần Hữu Nghị chẳng có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng anh ta lại cảm thấy rất tiếc nuối trong lòng, biết thế thì anh ta sẽ nằm gần cô ấy hơn chút nữa, như thế thì cô ấy sẽ hôn lên mặt anh, đến lúc đó cô ấy có muốn chối cũng không được.
“Anh làm gì…. Làm gì mà nằm gần tôi vậy?”
Lăng Huyền lắp bắp nói, thậm chí gương mặt cũng ửng đỏ lên.
Trần Hữu Nghị thấy thế bèn nghiêm túc nói: “Hôm đó chúng ta còn nằm gần nhau hơn cả thế này nữa, sao em còn thẹn thùng như vậy?”
“…Anh.” Lăng Huyền nói.
Nhưng sao anh có thể chịu rời giường được chứ, nhiều ngày đã trôi qua, khó khăn lắm anh mới được ôm cô vào lòng, làm gì có chuyện Lăng Huyền chỉ mới nói vài câu là anh sẽ ngồi dậy chứ.
Trần Hữu Nghị nằm yên, ôm cô vào lòng, thoải mái nhắm mắt lại
Lăng Huyền bị anh ta ôm như thế này thì làm gì còn tâm trạng mà ngủ chứ? Cô ấy đẩy đẩy Trần Hữu Nghị một cái nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.
“Trần Hữu Nghị, anh thức dậy nhanh lên…”
“Hử–”
Người đàn ông bỗng lên tiếng, anh ta vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng giọng nói có chút uể oải: “Anh buồn ngủ lắm, để anh ngủ thêm một lát.”
“…”
Nhìn thấy hốc mắt sâu của người đàn ông, Lăng Huyền cũng không biết là thế nào, bỗng nhiên nhẹ dạ, chậm rãi thu tay vè.
Cô ấy khó mà đè nén sự rung động trong lòng, lại có chút tình cảm không biết giải thích thế nào.
Có lẽ là áy náy.
Tóm lại, cuối cùng cô ấy cũng không gọi thêm nữa, thở dài một hơi, sau đó xoay người trong lồng ngực người đàn ông, xem như là ngầm chấp nhận rồi.
Lúc này, Trần Hữu Nghị mới dần dần mở mắt ra, khóe mắt hơi giơ lên, mang theo ý cười.
Ngày hôm sau, Lăng Huyền thức dậy khá muộn, Trần Hữu Nghị đã không ở đó nữa rồi, cô ấy lại nghĩ đến chuyện đêm qua, tâm tình có chút phức tạp, sau đó rời giường đi rửa mặt.