Chương
Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
“Bác sĩ Lưu, tôi nể việc ông làm việc cho nhà tôi nhiều năm như vậy, tôi sẽ không tính toán chuyện hôm này, nhưng sau này, nếu như còn nói những lời không nên nói, cho dù là mẹ tôi có ra mặt, tôi cũng có thể đuổi ông đi.”
Sau khi nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Lăng Huyền ở trong nhà của Trần Hữu Nghị mấy ngày nay, mỗi ngày anh ta đều nhờ bác sĩ đến khám cho cô, còn luôn bắt cô với uống vài thứ thuốc linh tinh khác.
Chỉ là bác sĩ đã bị thay đổi, không còn là khuôn mặt ban đầu mà trở nên tươi tắn hơn nhiều.
Mỗi buổi tối, Trần Hữu Nghị đều tìm cớ đến ôm cô ngủ, cho dù cô có đuổi như thế nào anh đều kiên trì, hằng đêm cứ đúng giờ là xuất hiện trên giường cô, sau vài lần thì Lăng Huyền cũng mặc kệ anh, chỉ là mỗi lần như vậy thì đều xoay người lại, không đối mặt với anh.
Chuyện của công ty, Trần Hữu Nghị đem toàn bộ về nhà xử lý.
Tóm lại, mỗi ngày Lăng Huyền chỉ cần mở mắt ra sẽ bắt gặp ngay gương mặt Trần Hữu Nghị, trước khi nhắm mắt lại thì cũng thấy mỗi anh.
Đối với vấn đề này, cô vô cùng bất lực.
Người đàn ông này đem sự kiên trì không chết không ngừng phát huy đến mức cao nhất, quả thực chính là dây dưa không ngừng…
Sáng hôm nay, Lăng Huyền xuống lầu, cô quen với việc chỉ cần bước xuống lầu sẽ thấy Trần Hữu Nghị, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn không thấy.
Tuy trong lòng cô có chút thắc mắc nhưng cũng không hỏi.
Không chừng người đàn ông kia lại đang trốn ở chỗ nào đấy chờ cô mở miệng hỏi.
Nhưng mà, đến giờ ăn cơm thì Trần Hữu Nghị vẫn không xuất hiện.
Lăng Huyền còn đặc biệt ngồi chờ một lúc, nhưng vẫn không đợi được anh.
Lúc này, có người giúp việc nhìn thấy dáng vẻ chờ đợi của cô liền chủ động lên tiếng: “Thưa cô, buổi sáng cậu chủ đã vội vã ra ngoài, chắc là phải đi xử lý chuyện gấp của công ty, cô không cần chờ cậu chủ đâu.”
“Như vậy à, được thôi.”
Lăng Huyền trả lời.
Nghe những lời người giúp việc nói, cô cũng không đợi nữa mà cầm lấy đũa bắt đầu ăn rau.
Có lẽ que với việc bình thường luôn có một Trần Hữu Nghị ở bên cạnh bố hoa, đưa cho cô đĩa rau, hôm nay chỉ có mình cô ăn sáng nên có chút không quen, cảm thấy quả thực buồn tẻ.
Nhưng mà bình thường cũng đều là một mình cô ăn sáng, cũng chẳng trải qua cảm giác thế này…
Lăng Huyền cảm thấy mình quả thật làm kiêu, còn trở nên yếu ớt như vậy, không phải chỉ là ăn sáng một mình thôi sao? Trước kia vẫn luôn như thế mà? Sao ở cùng người đàn ông này có vài ngày thôi đã trở nên lạ lẫm thế này?
Không được, không thể như vậy được.
Nghĩ như thế, Lăng Huyền liền cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ăn bữa sáng vừa nhanh vừa nhiều hơn so với bình thường.
Cô luôn có thói quen sau khi ăn xong sẽ vận động cho tiêu, trước kia luôn có Trần Hữu Nghị một mực theo sát cô ra ngoài, hôm nay anh ta không có ở đây, hứng thú tản bộ của cô cũng giảm phân nửa, chỉ đơn giản ngồi trên sô pha xem TV.