Chương
“Mẹ!”
Trần Hữu Nghị không ngờ vấn đề lại trở nên như vậy.
Bà Triệu tiếp tục nói: “Hai ngày nữa là tới bữa tiệc sinh nhật của cô chủ Kim, mẹ đã đồng ý thay con nên con chắc chắn phải có mặt!”
Lần này mặc dù Trần Hữu Nghị nhíu mày nhưng không từ chối.
Dù sao thì chuyện gia tộc cũng không phải là chuyện mà anh ta có thể tùy ý làm bậy.
Bà Triệu thấy con trai không còn phản bác nữa thì lại cảm thấy hơi đắc ý, quả nhiên mình vẫn là người hiểu rõ con mình nhất.
Bà ta lại nhìn Lăng Huyền, lúc này giọng điệu phai nhạt hơn rất nhiều: “Còn cô Lăng cô ta chỉ có khuôn mặt hấp dẫn con hơn một chút nhưng từ đầu đến cuối cô ta không phải…”
“Mẹ! Mẹ về đi.”
Trần Hữu Nghị lại lần nữa cắt ngang lời bà Triệu.
Anh ta rũ mắt nhìn bà Triệu, sắc mặc có vẻ không tốt cho lắm.
Mặc dù bà Triệu không cam tâm nhưng vẫn rời đi.
Đợi sau khi bà Triệu rời đi Lăng Huyền lập tức rút tay mình ra.
Trần Hữu Nghị nhìn cô ấy muốn nói gì đó nhưng Lăng Huyền lại không muốn nghe, cô ấy quay người đi thẳng về phòng.
Mặc dù lúc đầu Trần Hữu Nghị bảo vệ hành động của cô ấy ở trước mặt bà Triệu làm cho Lăng Huyền lại một lần nữa cảm thấy mềm lòng, thế nhưng sau đó bà Triệu bảo anh ta đi tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô chủ Kim nhưng anh ta không từ chối.
Mặc dù trong lòng Lăng Huyền hiểu rất rõ ràng đây không phải là lỗi của Trần Hữu Nghị, dù sao chuyện này có liên quan tới việc buôn bán của gia tộc anh ta.
Thế nhưng Lăng Huyền không thể kiềm chế được tâm trạng của mình.
Hôm nay sau khi cô ấy trắng trợn nói với bà Triệu là đã thực sự cắt đứt con đường gả cho Trần Hữu Nghị rồi, mặc dù ngay từ đầu cô ấy đã có mục đích này.
Thế nhưng tại sao bây giờ trong lòng cô ấy lại có cảm giác khó tả, rầu rĩ giống như đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Sau khi Lăng Huyền rời đi Trần Hữu Nghị cũng không lập tức đuổi theo, anh ta đứng im tại chỗ im lặng suy nghĩ một lúc lâu, lông mày hơi nhíu lại giống như cũng đang buồn phiền.
Một lúc sau anh ta gọi điện thoại.
“Giúp tôi điều tra về cô chủ Kim, trước đêm nay tôi muốn có tất cả tin tức của cô ta bao gồm cả cuộc sống cá nhân của cô ta.”
Sau khi cúp điện thoại Trần Hữu Nghị nhìn thoáng qua trên lầu, sắc mặt của anh ta lộ ra vẻ kiên nghị.
Cuối cùng anh ta mặc áo khoác đi ra ngoài.
Đêm đó Lăng Huyền nằm ở trên giường, thực ra cô ấy đã quen với việc mỗi đêm Trần Hữu Nghị sẽ ôm cô ấy ngủ, trước kia xem như hai người ở bên nhau nhưng bởi vì Lăng Huyền từ chối cho nên hai người chưa từng sống chung giống như bây giờ.
Trái lại khoảng thời gian này sau khi sống chung lại làm cho cô ấy vô tình ỷ lại vào Trần Hữu Nghị.
Lăng Huyền nhìn chỗ trống ở bên cạnh, trong đầu rất hỗn loạn với đủ các loại suy nghĩ.
Thậm chí cô ấy hoàn toàn không thể nào yên ổn đi vào giấc ngủ.