Chương
Anh ta chậm rãi nói: “Là một người bạn cũ của anh.”
Bạn cũ à?
Lăng Huyền không nói gì, nhưng nhìn thấy sự phiền muộn rõ ràng trong mắt anh khiến cô ấy cảm thấy khó chịu, cũng không nói thêm gì.
Đúng lúc này, Trần Hữu Nghị đột nhiên nhìn Lăng Huyền, trầm giọng nói: “Xin lỗi, Huyền, trước đây anh chưa từng nói với em, thật ra, khuôn mặt của em rất giống cô ấy.”
Rốt cuộc anh ta cũng nói ra.
Nhưng sau khi nghe thấy chính miệng anh ta nói, Lăng Huyền cũng không có cảm giác gì như trong tưởng tượng.
Thật ra, cô ấy cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối với việc Trần Hữu Nghị nói thật chuyện này cho mình biết.
Cuối cùng, giọng điệu không lưu loát của Lăng Huyền vang lên.
“Vậy cô ấy… Qua đời như thế nào?”
“Xảy ra tai nạn giao thông, thi thể cô ấy rớt xuống vách núi, tới nay vẫn chưa tìm được.”
Trần Hữu Nghị nói, giọng nói rất nặng nề.
Lăng Huyền đột nhiên cảm thấy tâm trạng trở nên rất tệ.
Một người đã qua đời rất lâu, hơn nữa lại còn là bạn gái cũ của Trần Hữu Nghị, cũng có thể coi là bạn tốt của mình, nếu sau khi qua đời mà còn bị người khác nhiều lần lôi chuyện cũ ra để tức giận thì đúng là tàn nhẫn, thế nhưng, cô ấy lại để bụng tới sự tồn tại của Tình Tình hết lần này tới lần khác.
Huống chi, cô ấy đã không còn trên thế gian này nữa rồi.
Lăng Huyền biết, vì cô ấy nên lần này Trần Hữu Nghị mới tới đây.
Chắc chắn anh ta cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, chỉ là anh cũng không tiếp tục giấu diếm nữa mà dẫn cô tới đây, đồng thời cũng là thể hiện thái độ của anh ta theo một cách khác.
Lăng Huyền nhìn tấm ảnh trên bia mộ thì hơi ngẩn người.
Hóa ra, cô ấy và Tình Tình thật sự rất giống nhau, thảo nào những người quen biết Tình Tình lại ngạc nhiên như vậy khi gặp cô ấy lần đầu tiên.
Nếu không phải cô ấy chắc chắn rằng trong nhà chỉ có một đứa con gái duy nhất là mình thì có thể cô sẽ hoài nghi rằng, liệu lúc trước bố có đưa người chị em sinh đôi của cô ấy đi đâu không.
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ chợt thoáng qua trong đầu Lăng Huyền mà thôi.
Thứ cô ấy quan tâm nhất hiện tại không phải cô ấy có phải là vật thay thế của Tình Tình không, mà là, phải chăng tình cảm của Trần Hữu Nghị dành cho cô và Tình Tình giống nhau, hay nói cách khác, có phải anh ta thích cô chỉ vì gương mặt này không.
Nhưng hiện tại Lăng Huyền lại không dám hỏi vấn đề này.
Cô ấy đang sợ, sợ hãi đáp án không giống suy nghĩ trong lòng cô, sợ hãi sau khi nghe thấy đáp án, cô sẽ quyết tâm rời khỏi Trần Hữu Nghị.
Mà chỉ cần nghĩ tới chuyện sẽ rời xa Trần Hữu Nghị là trái tim của cô lại không kiềm chế được mà đau đớn.
Cuối cùng, Lăng Huyền thu hồi ánh mắt và lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Trần Hữu Nghị quay đầu nhìn cô ấy và hỏi: “Em không muốn hỏi anh chuyện gì khác nữa à?”