Chương
Lúc này, ánh mắt cô gái kia lướt qua từng người bọn họ, giống như đang tìm người, thế nhưng không tìm được, cô ta ngẩng đầu, quét mắt toàn bộ phòng khách một vòng.
Ngay sau đó, trên mặt của cô ấy hiện lên một chút thất vọng.
Cô gái đó hỏi: “Trung Huy đâu? Anh ta ở đâu?”
Vừa nghe thấy lời của cô ấy, trong nháy mắt Nguyễn Khánh Linh liền nhớ ra rồi.
Người phụ nữ này, là người ở chung với Trung Huy lần trước…
Nguyễn Khánh Linh quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Phạm Nhật Minh thật nặng nề, anh không nhớ rõ người phụ nữ này, nhưng đối với hành động bộc phát của cô ấy, có chút bất mãn.
Anh cau mày, đang muốn mở miệng gọi người, đột nhiên, Nguyễn Khánh Linh nhích lại gần anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô gái này có quen biết với Trung Huy, hình như họ Lâm…”
Nghe vậy Phạm Nhật Minh liền nhớ ra.
Lúc này sắc mặt của anh mới hoãn hòa một chút, anh còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy có giọng nói từ phía sau người phụ nữ truyền đến.
“Cô Lâm?”
Nghe thấy có người gọi mình, sắc mặt Lâm Đỗ Nhã liền vui vẻ, quay đầu trong nháy mắt, thế nhưng lúc nhìn thấy Trung Huy, cô ấy vẫn không nhịn được mà chất vấn: “Hai ngày nay anh đi đâu vậy? Trốn ở đâu mà em tìm không thấy?”
Bản thân Trung Huy không phải loại người thể hiện tính cách ra ngoài, cộng thêm Lâm Đỗ Nhã chất vấn anh ấy trước mặt cấp trên của mình, điều này làm cho Trung Huy cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Vì vậy, anh ấy đi lên trước hai bước, đi tới trước mặt Lâm Đỗ Nhã, thấp giọng nói với cô ấy: “Hai ngày nay tôi bận việc, cô muốn nói gì chúng ta ra ngoài nói.”
Nói xong, Trung Huy liền đưa tài liệu trong tay tới cho Phạm Nhật Minh.
Lần này anh ấy qua đây, chính là để đưa tài liệu cho Phạm Nhật Minh, ai ngờ lại đụng phải Lâm Đỗ Nhã.
Tuy Lâm Đỗ Nhã tức giận anh ấy biến mất hai ngày nay, có điều, cô ấy cũng không phải người không nói lý, ngoan ngoãn im lặng, sau đó đứng phía sau Trung Huy, chờ người đàn ông làm xong mọi chuyện.
Trần Hữu Nghị nhìn người phụ nữ phía sau Trung Huy, lại nhìn Trung Huy, luôn cảm thấy giữa hai người có một bầu không khí kỳ lạ.
Anh ta hiểu rõ tâm tư phụ nữ, cũng quen thuộc cách làm người của Trung Huy.
Mất một hồi công phu như vậy, Trần Hữu Nghị liền có thể đoán được đại khái, đoán chừng là con gái người ta coi trọng Trung Huy, chắc anh ấy cũng có cảm giác, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Vì vậy Trần Hữu Nghị nhếch miệng, chuẩn bị giúp bọn họ một chút.
“Trung Huy, cô gái này là?”
Trần Hữu Nghị cười hỏi.
“Lâm Đỗ Nhã, cô Lâm.”
“Là bạn gái của anh à?” Lăng Huyền cũng là một người hoạt bát thích hỏi, sau đó cô ấy liền tiếp lời.
Những lời này vừa ra, có thể thấy rõ sắc mặt Trung Huy hơi đổi, giọng nói cũng trở nên rất mất tự nhiên, lập tức phủ nhận: “Không phải.”
Ai ngờ lời này của anh ấy vừa dứt, Lâm Đỗ Nhã liền hừ một tiếng, âm lượng kia không lớn không nhỏ, vừa đủ để bốn người còn lại nghe thấy.